Chậu Cây Cảnh Chí Mạng

Chương 15: Hoàn




“Thà để mặc tôi ch.ết đi cho xong, nếu thế sẽ không có ai bị tôi liên lụy nữa.”

“Cô không thể chết được, bây giờ nhân gian đã bị yêu ma quỷ quái xâm chiếm, thân làm hậu duệ Nữ Oa, cô không thể buông bỏ trách nhiệm được.”

Đúng là muốn tôi tức chế.t mà, sống suốt hai mươi năm xuân xanh, đây là lần đầu tiên tôi biết mình phải gánh vác trọng trách to lớn như vậy.

“Nhưng tôi cái gì cũng không biết, đến quỷ còn dọa tôi sợ nữa kia mà.”

Lúc này, Hàng Thần vẫn luôn im lặng quan sát bỗng nhiên đứng thẳng dậy, thân hình to lớn của lão sắp muốn chọc thủng trời luôn rồi.

Lão cúi eo thấp xuống nhìn tôi, đôi mắt âm u màu xanh lục lộ nghiêm túc chưa từng thấy.

“Đưa cô, lên Côn Lôn.”

Đưa tôi đến Côn Lôn Tiên Sơn tu luyện sao?

Bọn họ đánh giá cao tôi quá rồi.

Suốt mấy năm qua, thành tích duy nhất mà tôi đạt được là giải nhất cuộc thi tán thủ thôi.

Tôi tất nhiên từ chối yêu cầu đưa tôi lên núi Côn Lôn của bọn họ.

Trải qua nhiều chuyện kinh thiên động địa đến vậy, tôi chỉ muốn làm một người bình thường như bao người khác thôi.

Nhưng thực tế và nguyện vọng luôn trái ngược nhau, vào ngày quay trở lại trường sau khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi bỗng phát hiện bạn cùng phòng đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi.

Ánh mắt cô ấy nhìn tôi giống như đang ngắm nhìn con mồi vậy, còn thường xuyên lôi lôi kéo kéo ôm ôm ôm ấp ấp, đáng sợ hơn tôi còn phát hiện cô bạn ấy nhìn trộm tôi tắm!

Mai Nương vừa lấy lọ sơn móng của tôi tỉ mỉ sơn móng chân cô ta, vừa nhàn nhạt nói với tôi: “Bạn cùng phòng của cô bị quỷ xà nam ám rồi, quỷ xà nam có tiếng háo sắc, cô biết mà, chân thân của cô là thân rắn mặt người, đúng gu của hắn luôn đấy.”

“Làm sao bây giờ, các người mau nghĩ cách đuổi nó đi giúp tôi với.”

Mai Nương thổi lớp sơn trên móng chân rồi điềm đạm đáp: “Hiện giờ ba người bọn tôi đang trong thời gian dưỡng sức, không thể thoải mái sử dụng pháp lực được, sẽ hao tổn nguyên thần, cô tự mình giải quyết đi.”

Bây giờ tôi chỉ muốn làm người bình thường, nhưng vẫn có đủ thứ kỳ lạ bám riết lấy tôi sao?

Lẽ nào tôi bắt buộc phải lên núi Côn Lôn ư?

“Được! Tôi đi núi Côn Lôn cùng với các người, được rồi chứ?”

Lời tôi vứt dứt, Hàng Thần và Hình Thiên đã xách hành lý của tôi ra ngoài cửa, đồng thanh nói: “Bây giờ đi luôn.”

Nhìn bọn họ hành động nhanh lẹ làm tôi không thể không nghi ngờ, tất cả đều nằm trong kế hoạch của bọn họ.

Mai Nương cũng tận tình khuyên bảo tôi: “Cô là thiên sát cô tinh, trong mệnh lại có tim linh lung, vô cùng mâu thuẫn, âm dương lưỡng hóa, là hạt giống tốt để tu luyện thành tài. Nếu cô vẫn cứng đầu không chịu tu luyện, lỡ mai này Hầu Khanh trở lại phản kích, sợ là cô ứng phó không nổi đâu.”

Nói đến đây tôi bỗng nhiên thắc mắc, cau mày liếc sang Hàng Thần kiệm lời đang đứng ở bên ngoài.

“Hàng Thần không phải là Cương Thi Chi Vương sao? Tại sao đánh không lại Hầu Khanh chứ?”

Hình Thiên nhanh chóng giải thích thay cho lão: “Vì sau khi Hàng Thần đến thời đại này thì không còn dùng tinh huyết làm thức ăn nữa, nên sức mạnh cũng giảm sút, đánh không lại Hầu Khanh. Oán niệm của Hầu Khanh quá nặng, oán khí tích tụ thành chướng khí, tất nhiên sức mạnh cũng được gia tăng đáng kể.”

Hàng Thần nghe xong gật đầu đồng tình: “Đúng, giải tích, rõ ràng đấy.”

Điều phi lý nhất chính là, Mai Nương nói người tu hành cần phải thành tâm thành ý, chỉ có thể đi bộ tới đó.

Tôi hoàn trả vé máy bay vừa mua, rồi nghẻo miệng cười mếu máo nhìn cô ta.

Vừa đi qua biên giới, thì sắc trời đã tối, chúng tôi tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.

Ông chủ khách sạn để ngực trần, trên tay con xăm hình thanh long bạch hổ, nhìn là biết dân anh chị, ông ta hút một điếu thuốc rồi hỏi tôi: “Một người à?”

Tôi nhìn ba con quỷ ở bên cạnh, gật đầu đáp: “Vâng.”

Ông chủ đưa thẻ phòng cho tôi: “Phòng cuối ở lầu hai.”

Nửa đêm lúc tôi đang say giấc nồng, bất thình lình nghe tiếng xào xạc phía sau cánh cửa.

Đầu của Hình Thiên lăn tới chân tôi, nói: “Myanmar là ở đâu vậy? Vừa rồi tôi nghe thấy bọn họ muốn đưa cô đi Myanmar chơi đấy, mấy người đó nhiệt tình ghê ta.”

Ngay lập tức tôi bị dọa cho tỉnh cả người, vội vàng ngồi dậy.

Nhưng, đã muộn rồi.

Tôi nhìn thấy cửa phòng, đang bị người khác mở ra.

[Hoàn]