‘’ Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm. Các cô cậu phải cẩn thận. Tránh có sai sót ‘’ – đội trưởng Huỳnh mắt vẫn đang quan sát vào vùng đất trống mà bọn tội phạm sẽ hành động, nhắc nhở.
‘’ Đội trưởng à ! Có thật bọn chúng sẽ giao dịch ở đây không ? ‘’ – Triển Phong khuôn mặt đầy nghi hoặc hỏi.
‘’ Theo thông tin ban đầu là vậy. Nhưng linh cảm của tôi thì chính xác là chỗ này ‘’ – Đội trưởng lau mấy giọt mồ hôi đẫm trên trán, trả lời anh.
‘’ Sao có thể làm việc theo linh cảm được chứ đội trưởng ‘’ – Hiểu Bình tỏ vẻ khó chịu.
‘’ Thôi. Dù sao có thông tin là tốt rồi. Mọi người đừng thắc mắc nữa. ‘’ – Sau lời nói của cô thì không khí trở nên yên lặng. Cả đội vẫn đang tập trung quan sát.
Mười phút, hai mươi phút rồi một tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng bọn tội phạm đâu, ai cũng sốt ruột nhưng vẫn cố gắng chờ đợi. Vì họ biết, nếu không chờ thì sẽ không làm được gì cả, nếu không chờ thì biết đâu sau khi họ rời khỏi bọn tội phạm sẽ lộ diện. Khi đó, tốn công vô ích !
Dù chỉ có chút cơ hội nhỏ bé, họ cũng sẽ cố gắng đến phút cuối cùng.
‘’ Đội trưởng Huỳnh. Đây là đội số ba ‘’ – có người liên lạc với bộ đàm, anh Huỳnh đưa bộ đàm lên gần miệng, sốt ruột hỏi :
‘’ Tôi đây ‘’
‘’ Đã thấy con mồi. Chuẩn bị hành động ‘’
Khóe môi đội trưởng đã nở lên nụ cười ma mãnh, cứ như trong đầu anh suy nghĩ ‘’ lần này thì bọn bay chết chắc rồi ! ‘’
----------------------
Xe của bọn chúng cứ từ từ tiến vào bãi đất trống, bọn chúng có khoảng mười đến mười lăm tên áo đen, tất cả đều có vũ khí, mặt mày trông có vẻ dữ tợn. Triển Phong lấy chiếc ống nhòm ra, quan sát về phía bọn chúng, sau đó quay sang nói với cả đội :
‘’ Bọn chúng khá đông. Nhưng giờ này chưa thấy người đến ? ‘’
‘’ Không sao. Lát nữa sẽ có người viện trợ chúng ta thôi ‘’
‘’ Đây là một nhiệm vụ lớn, rất nguy hiểm. Sao cấp trên không cho ta thêm ít người hoạt động dễ hơn chứ ? ‘’ – Hiểu Bình nhăn mặt nói, mắt vẫn nhìn về phía xa.
‘’ Cấp trên sợ bứt dây động rừng thôi. Em đừng lo, lát nữa sẽ có người đến thôi mà ‘’ – Lạc Hi thấy cô bé đang sợ sệt, trên trán thì đã đổ mồ hôi hột, cô vỗ vai Hiểu Bình trấn an. Cũng đúng, ai trong trường hợp này mà không lo lắng, vả lại Hiểu Bình lại là người mới, không lo sao được ?
‘’ Đội trưởng à. Bọn chúng chuẩn bị giao dịch rồi. Chúng ta có thể bắt đầu. ‘’ – Triển Phong bỏ ống nhòm xuống, quay sang nói.
Lập tức, cả bốn leo lên xe phóng tới bãi đất trống. Nghe tiếng xe cảnh sát, bọn tội phạm hoảng loạn, nhưng nhận thấy chỉ có vỏn vẹn bốn người, bọn chúng chẳng có gì gọi là sợ hãi. Ngồi trong xe, Triển Phong lo lắng hỏi đội trưởng :
‘’ Đội trưởng à, tại sao chưa thấy ai đến ? ‘’
‘’ Tôi cũng không biết. Rõ ràng họ nói sẽ đến giúp chúng ta, sao bây giờ lại … ‘’
‘’ Hay chúng ta cứ đối phó với chúng trước … Được bước này hay bước ấy, cơ hội tốt thế này không thể nào không thử. ‘’
---------------------------
Hai bên giao dịch của bọn áo đen đã đến đông đủ, hai tên cầm đầu bước ra ngoài, một tên là Hồ Vĩ còn tên kia là Mã Lanh. Tên Hồ Vĩ nói lên tiếng, trên tay còn cầm điếu thuốc, phả từng ngụm khói ra không gian :
‘’ Tụi mày cũng đúng hẹn lắm. ‘’
‘’ Đừng nói nhiều. Một tay giao tiền một tay giao hàng. Cuộc giao dịch này sẽ mau chóng kết thúc ‘’
Nói xong, Mã Lanh cầm chiếc vali chứa hàng cấm bên trong, bước lại gần Hồ Vĩ, hắn ta đang ở tư thế sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào khi Hồ Vĩ ra tay giở trò. Nhưng thật không may cho bọn chúng, đúng lúc ấy, xe cảnh sát đã tới. Phải, đã có viện trợ cho đội hình sự. Sự việc quá đột ngột, cả hai bên đều chẳng kịp thoát thân, chúng cứ đứng chết lặng.
Đội trưởng Huỳnh cầm súng trong thế phòng thủ, đưa về phía đám tội phạm, nói to :
‘’ Hạ vũ khí xuống, đưa tay lên ‘’
Tưởng chừng câu nói của đội trưởng sẽ có tác dụng với đám tội phạm khi chúng cứ đứng yên ở đó, nhưng không, chúng chẳng những chẳng hạ vũ khí mà lại tấn công vào cảnh sát. Tiếng ‘’ xông lên ‘’ của tên cầm đầu làm cho hiện trường nơi đây thêm náo loạn, những tên kia cứ xông vào mà đánh cảnh sát, dường như chúng chẳng sợ gì nữa.
Tuy là tội phạm nhưng những tên này cũng được đào tạo khá bài bản, lực lượng chúng lại đông, cả cảnh sát cũng không dễ mà tóm được chúng, trận chiến vẫn diễn ra náo loạn.
=======
Lạc Hi nhanh nhẹn né từng đòn của bọn chúng, tuy cô có súng nhưng cũng chẳng thể nào đấu lại chúng, chúng quá đông lại rất mạnh, bọn chúng khiến cô thật sự mệt mỏi !
Cô đang đấu với tên Hồ Vĩ, kẻ cầm đầu bên kia, từng đòn của hắn như muốn trêu chọc cô, kéo cô vào lòng của hắn, từng đòn của hắnmạnh mẽ như muốn khẳng định sức mạnh với cô. Hắn kề sát vào mặt cô, trêu ghẹo :
‘’ Cô cũng khá lắm. Hay làm người yêu của tôi nhá. Cô muốn gì thì được nấy. Đẹp như cô mà làm cảnh sát thì phí ‘’
Cô chẳng quan tâm, nở nụ cười khinh bỉ, rồi cứ thế mà đánh hắn tới tấp. Nhân lúc hắn không để ý, cô rút cây súng lục cỡ nhỏ ra, chĩa thẳng mặt hắn, nở nụ cười đắc thắng. Hắn chẳng những không tỏ ra sợ hãi, lại còn dùng ánh mắt của người chiến thắng cuối cùng nhìn cô. Giờ thì đã hiểu, cô đã trở thành mục tiêu của một tên khác, khốn thật, rơi vào tình huống này thì còn biết làm gì hơn ?
Hay mạng đền mạng, cô sẽ bắn Hồ Vĩ, còn cô … cô sẽ bị hạ dưới tay của tên kia. Có là cách tốt nhất trong tình huống bây giờ. Cô chỉ đành liều mạng, đành đánh cược vậy. Cố lấy lại bình tĩnh, cô nhắm thẳng vào ngực của Hồ Vĩ, một phát sẽ chết, và … cô cũng sẽ có kết cục như hắn.
‘’ ĐOÀNG ‘’
Cô đã nổ súng, Hồ Vĩ quỵ xuống, phát đạn đã trúng vào lồng ngực của hắn ta, cô mỉm cười hài lòng. Thật may mắn ! Nhưng cô đã bị trúng đạn ngay sau bả vai, nó không đau, chỉ hơi nhói thôi, cô bắt đầu mất sức, cảm thấy chóng mặt, nhưng cô vẫn cố gắng không để mình ngã xuống. Tên đã bắn cô vẫn chưa hài lòng với phát đạn của mình vì vẫn chưa trúng đích, thủ lĩnh của hắn đã bị hạ bởi cô, sao hắn có thể tha cho cô. Hắn có ý bắn thêm phát thứ hai, hắn đưa khẩu súng bắn tỉa nhắm vào mục tiêu, nở nụ cười ma mãnh rồi nổ súng.
Cô nhắm mắt lại, cô cho rằng khi nhắm mắt, mọi chuyện sẽ trôi qua rất nhanh, nhanh như khi nó đến vậy. Trong tiềm thức, cô nghe ai đó gọi tên mình, một giọng nói quen thuộc cứ kêu tên cô trong vô vọng, cô cảm nhận được mùi hương ấy, là mùi hương cô đã nhớ từng ngày.
Nếu như đây là mơ, cô mong mình sẽ ở trong giấc mơ này mãi mãi, nếu phải vĩnh viễn ra đi, cô mong từng ngày từng giờ cảm nhận được mùi hương này – mùi hương sẽ khắc sâu trong trí óc của cô.