CHƯƠNG 72
– Quyết…… đừng đi.
Bàn tay kia chợt dừng lại, sau đó y nghe thấy tiếng thở dài nhẹ. Y lại làm mẫu phi thất vọng rồi……
Ngày hôm sau, Vũ Văn Anh mở mắt ra, chợt thấy khác thường. Nơi này không phải tẩm cung của y, chiếc giường gỗ đàn hương tám cọc này, tấm màn thêu tay hết sức xa hoa này, tấm vải dạ Vân Nam thuộc hàng cực phẩm này, chẳng lẽ đây là……
– Hách Liên Quyết! – Vũ Văn Anh gọi lớn, mọi cảm xúc đều dâng trào, đây chính là chiếc thuyền y đã từng ở! Còn đây chính là phòng của Hách Liên Quyết!
– Sao vậy? Mới sáng ra đã nhớ bổn vương rồi sao? – Hách Liên Quyết xuất hiện ngay cửa, vẻ thản nhiên.
Từng nghĩ rằng vĩnh viễn không thể gặp lại con người trước mặt này nữa, Vũ Văn Anh kích động nhảy xuống giường, ai ngờ chân chưa chạm đất đã nghe tiếng trách mắng:
– Ngươi thử đi chân trần xuống đất xem!
Vũ Văn Anh nghe vậy, bối rối thu chân về. Lại nghĩ ngợi một chút, liền ngẩng đầu lên:
– Ngươi lại bắt cóc ta lên thuyền.
Hách Liên Quyết chậm rãi bước tới gần, sắc mặt âm trầm:
– Chẳng lẽ Thập tam hoàng tử đã quên ước định của hai ta rồi sao? Bổn vương đã nói rõ rồi, sẽ không bao giờ có thể quay trở về nữa.
Giọng nói xa cách, ánh mắt Vũ Văn Anh liền sụp xuống. Chẳng lẽ hắn vẫn giận chuyện tối qua? Chỉ khi hắn tức giận thì mới gọi y là Thập tam hoàng tử thôi.
Thấy y ủy khuất cúi đầu, bả vai đơn bạc khẽ run lên, lại nhớ đến vẻ mặt mừng như điên của y khi vừa nhìn thấy mình, Hách Liên Quyết cũng nguôi giận, sắc mặt dịu xuống, ôn nhu xoa đầu Vũ Văn Anh:
– Đồ ngốc này, có đói không?
– Có. – Vũ Văn Anh cúi đầu thấp giọng nói.
Hách Liên Quyết ngồi bên giường, nâng mặt y lên:
– Sao vậy? Không vui sao?
Vũ Văn Anh lắc đầu:
– Quyết, ngươi giận ta phải không?
Hách Liên Quyết thản nhiên nhìn y:
– Quên đi, mẫu phi của ngươi lấy chết ra để ép ngươi, ngươi mà không đồng ý thì đã không còn là ngươi.
– Sao ngươi biết? – Vũ Văn Anh ngạc nhiên nhìn hắn, đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào hắn nói. – A, ta biết rời, nghe nghe lén nha!
Hách Liên Quyết chụp lấy tay y:
– Ngươi cho rằng bổn vương giống như ngươi sao?
Vũ Văn Anh xoa xoa tay, nhỏ giọng nói:
– Ta chưa bao giờ nghe lén người khác. – Kỳ thật, y biết rằng với tính cách của Hách Liên Quyết, hắn sẽ không bao giờ chịu làm cái chuyện tổn hại danh dự như vậy. Chắc chắn Hách Liên Quyết lại sai người bí mật nghe lén rồi báo lại cho hắn.
Đột nhiên, Vũ Văn Anh nhớ ra chuyện gì, hoảng hốt nắm lấy tay Hách Liên Quyết:
– Mẫu phi, mẫu phi của ta……
– Yên tâm. – Hách Liên Quyết ngắt lời y. – Ngươi bị ta bắt cóc tới đây, cũng không phải do ngươi cam tâm tình nguyện, mẫu phi của ngươi sẽ không tự sát đâu. Hơn nữa, ta đã sai người theo dõi bà, bà sẽ không sao đâu.
Vũ Văn Anh há miệng, vẻ mặt ngơ ngác, Hách Liên Quyết gõ đầu y:
– Choáng quá à?
Vũ Văn Anh ý thức được bản thân đang phát ngốc, liền ngậm miệng lại, lưỡng lự nói:
– Ta sẽ không được mẫu phi nữa sao?
Hách Liên Quyết thở dài, ôm y vào lòng mình:
– Chờ thêm một thời gian nữa, mẫu phi của ngươi bình tĩnh lại, ta sẽ sai người đưa bà đến để ngươi báo hiếu được không?
– Thật sao?
– Thật.
Vũ Văn Anh nghe vậy, ôm cổ Hách Liên Quyết:
– Quyết, ngươi thật tốt!
– Thật không? – Hách Liên Quyết nhíu mày. – Ta dù tốt với ngươi nhưng ngươi vẫn chọn mẫu phi ngươi đó thôi.
– Cái đó không liên quan.
– Chỗ nào không liên quan?
– Chính là rất không liên quan!
– À, ta ngẫm lại mới thấy thật sự không liên quan nha. – Hách Liên Quyết vờ ngẫm nghĩ. – Bởi vì có một chuyện mà chỉ ta mới có thể làm với ngươi, chứ mẫu phi của ngươi thì không thể, ví dụ như……
– Ngô, Quyết, bây giờ vẫn là buổi sáng……
– ……
– Không được, đừng…… A…… Ân……
– Hô…… Quyết, ngươi…… chậm một chút……
– A……
Ánh nắng xuyên song cửa chiếu rọi hai con người trần trụi nằm bên nhau, thân thể săn chắc của Hách Liên Quyết dưới ánh mặt trời tỏa sáng, mang lại cho người ta một cảm giác an tâm. Vũ Văn Anh chăm chú ngắm nhìn hắn, con người này tuy đã thương tổn y không ít lần, nhưng cũng trao cho y tình yêu vô biên vô hạn, vì y mà hắn có thể làm tất cả, một con người như vậy, cho dù mọi người nói hắn bạc tình bạc nghĩa, nhưng y luôn là ngoại lệ.
Hách Liên Quyết dường như cảm nhận được ánh mắt của Vũ Văn Anh, cúi đầu nhìn y nói:
– Suy nghĩ gì vậy?
Vũ Văn Anh mỉm cười với hắn:
– Không có gì. – Nói xong liền dựa vào lòng hắn.
__ HOÀN CHÍNH VĂN __