Chất Tử Vu Li

Chương 69




CHƯƠNG 69

Vào đến Lạc Linh thành, Vũ Văn Anh từ xa đã nhìn thấy Vũ Văn Hàm đứng chờ, kích động muốn nhảy xuống ngựa, lập tức bị Hách Liên Quyết ngồi chung ngựa kéo về, còn nhéo lưng một cái:

– Không muốn sống nữa hả?

Vũ Văn Anh lập tức ngồi yên, xoa xoa thắt lưng, rên lên:

– Đau quá……

– Biết đau thì ngồi yên!

Vũ Văn Anh không thấy hành động mờ ám của hai người, nhưng lại nhìn thấy rõ vẻ mặt nhăn nhó quen thuộc của Vũ Văn Anh. Vẻ mặt đó, rất giống làm nũng. Vũ Văn Hàm sửng sốt. Đã xảy ra chuyện gì ở Nam Cổ? Mải suy nghĩ, ngựa đã đi đến trước mặt.

Vũ Văn Anh đỡ Hách Liên Quyết xuống ngựa, rồi chạy đến trước mặt Vũ Văn Hàm:

– Tứ…… điện hạ. – Rồi chợt nhớ ra mình phải hành lễ, liền quỳ xuống, tay chân quýnh lên.

Vũ Văn Hàm bật cười, nâng y dậy:

– Được rồi, có gì hồi cung nói sau. – Ngẩng đầu nhìn Hách Liên Quyết, khuôn mặt cao ngạo đó, vẫn không che giấu nổi nét kiêu ngạo mà phóng đãng. Khẽ nhếch môi, Vũ Văn Hàm ra vẻ bậc quân lâm thiên hạ mà nói với người kia. – Đa tạ Cửu vương gia ra tay giúp đỡ.

– Không có gì. – Thanh âm Hách Liên Quyết uy nghiêm vang lên.

Vũ Văn Hàm lại nói:

– Nếu không chê, thỉnh Cửu vương gia cùng hồi cung!

Hách Liên Quyết nhìn Vũ Văn Anh đứng đằng sau Vũ Văn Hàm, thấy y ngẩng đầu giương ánh mắt trong suốt nhìn hắn, vẻ mong chờ khó giấu. Hắn cười nói:

– Được thôi, bổn vương đành cung kính không bằng tuân mệnh.

_____________________

– Tứ ca, – Hồi cung, Vũ Văn Anh dáo dác nhìn quanh không thấy bóng dáng Mục phi đâu, liền níu tay Vũ Văn Hàm thấp giọng hỏi. – Tứ ca, mẫu phi đệ đâu?

– Mục phi nương nương đến miếu bái phật, ta đã phái người đến báo cho nương nương rồi, một lúc nữa sẽ về đến nơi.

Đang nói, hai người liền thấy Mục phi nương nương cùng một đám cung nữ tiến đến. Nhìn thấy Vũ Văn Anh, mặt bà lộ vẻ vui sướng, lập tức phất tay cho đám cung nữ lui xuống, rồi tiến đến nắm chặt tay Vũ Văn Anh, xem xét từ đầu tới chân:

– Tốt rồi, không bị thương là tốt rồi! – Nói xong, hai mắt liền đẫm lệ.

– Mẫu phi. – Vũ Văn Anh vội vàng lau nước mắt cho bà. – Con không sao rồi, sao mẹ còn khóc?

– Mẫu phi vui quá. – Mục phi vừa khóc vừa cười. – Đến đây ta xem con có gầy đi không…… Sao lại béo ra thế này? Còn trắng ra nữa chứ. – Trước khi đi Nam Cổ, Vũ Văn Anh còn gầy đến đáng thương, giờ trở lại có chút phúng phính, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều.

Hách Liên Chinh ở bên cạnh xem cảnh này có chút đắc ý, to mồm nói:

– Có Cửu ca ta chăm sóc, sao y không béo cho được chứ.

Lúc Hách Liên Quyết đi cũng chẳng thèm báo với ai một câu, làm hại Hách Liên Chinh với Diêu Tất Lăng tá hỏa lên ở Lạc Linh thành. Thế nhưng trong lòng cũng thầm hiểu, tuy Cửu ca của y đối đãi với cấp dưới rất khắc nghiệt, nhưng tinh thần trách nhiệm lại rất cao, nếu muốn xuất binh của chính mình ra chiến trường, thì nhất định sẽ giảm số lượng đến mức tối thiểu. Đi Nam Cổ lần này cũng chỉ dẫn theo Khang Tề An, những người còn lại đều nghỉ ở nhà trọ.

Mục phi vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức hồ nghi, quay sang nhìn Hách Liên Quyết, lại nhìn sang đứa con của mình, nhưng Hách Liên Quyết vẫn tỉnh bơ ngồi thưởng rượu, còn Vũ Văn Anh lại thoáng bối rối:

– Mẫu, mẫu phi. Ý của Thập…… Thập thất vương gia là Cửu vương gia rất lợi hại, tuyệt đối không để người xung quanh bị liên lụy.

Tay Hách Liên Quyết liền khựng lại, sau đó mới uống cạn chén rượu. Hách Liên Chinh định nói gì nhưng lại bị hắn lườm cho rách mắt. Hắn nâng chén uống rượu, tay áo rộng thùng thình che khuất khuôn mặt hắn, ngoại trừ Hách Liên Chinh ngồi bên cạnh thì không ai nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc đó. Hách Liên Chinh thoáng rùng mình, đưa ánh mắt tràn ngập thương cảm về phía Vũ Văn Anh.

– À, hóa ra là thế…… – Sắc mặt Mục phi cũng an tâm vài phần, nhưng vẫn có chút hoài nghi.

– Vậy thì, bản cung đa tạ Cửu vương gia. – Mục phi từ xa kính rượu Hách Liên Quyết.

Hách Liên Quyết nhẹ nhàng cười nói:

– Nương nương khách khí rồi. – Nói xong còn cố tình đưa mắt nhìn Vũ Văn Anh, y lập tức cảm giác được cơn giận của hắn, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Yến tiệc tàn, Vũ Văn Anh trở về phòng mình, lòng đầy bất an, lúc nãy nhìn thấy Hách Liên Quyết rời tiệc sớm, không biết là đi đâu. Lòng thầm nghĩ, tay đẩy cửa bước vào, trong phòng tối đen như mực, đang định bước vào, y đột nhiên bị một lực mạnh kéo vào trong. Cửa đóng sập lại, Vũ Văn Anh bị áp sát vào cửa, những nụ hôn thô bạo như mưa bão cùng hơi thở quen thuộc vồ vập lên mặt y.

Mới đầu Vũ Văn Anh có chút kinh hoảng, nhưng nhanh chóng biết đối phương là ai, vì thế chỉ giãy giụa một chút rồi đáp lại nụ hôn của hắn. Nói là hôn, nhưng giống cắn xé hơn, cảm giác đau đớn khiến Vũ Văn Anh nhăn mặt lại, khẽ hừ một tiếng.

Hách Liên Quyết ấy vậy vẫn không có ý định dừng lại, bàn tay thô bạo xé rách quần áo y, làn da trước ngực tiếp xúc với không khí mà lạnh lẽo. Nhưng ngay lập tức, Hách Liên Quyết liền áp đôi môi nóng bỏng lên, lưu lại một vết đỏ hồng, rồi ngậm một viên hồng đào vào miệng, không lưu tình mà cắn mút.

Đau quá! Thân thể Vũ Văn Anh khẽ run lên, nước mắt vì đau mà rơi lã chã, đôi môi mím chặt, tay đấm thùm thụp vào lưng Hách Liên Quyết, tiếng nghẹn ngào dần dần vang lên. Lúc này Hách Liên Quyết mới dừng lại, cảm giác có dòng chất lỏng ấm áp rơi lên mặt mình, vô thức vươn tay chạm lên mặt Vũ Văn Anh, quả nhiên ướt đẫm.

Thở dài, Hách Liên Quyết buông Vũ Văn Anh ra, châm đèn trên bàn, căn phòng bỗng bừng sáng. Vũ Văn Anh đứng đó, quần áo bị xé rách, ánh mắt rưng rưng trừng lớn nhìn hắn, bộ dáng như vậy trái lại càng khiến hắn muốn khi dễ y hơn. Hách Liên Quyết không thay đổi sắc mặt tiến đến bế y đến bên giường rồi thả mạnh xuống. Nệm giường rất dày nên dù bị thả mạnh cũng không đau, nhưng chấn động từ lưng truyền đến vẫn có chút khó chịu, Vũ Văn Anh nhíu mày.

Hách Liên Quyết tiến gần, hai tay đặt hai bên hông Vũ Văn Anh, đôi mắt xếch trở nên sắc nhọn. Vũ Văn Anh muốn lùi lại, không dám đối mặt với hắn, nhưng Hách Liên Quyết liền giữ chặt y lại, lạnh lùng nói:

– Nói! Quan hệ giữa ta và ngươi là gì?

– …… Ta…… cái đó…… – Vũ Văn Anh ấp úng.

Hách Liên Quyết nheo mắt, ánh mắt phát ra tia nguy hiểm:

– Không chịu nói? – Ngón tay trượt xuống cổ y, vuốt ve khuôn ngực, nhéo nhẹ một cái, khiến Vũ Văn Anh rên rỉ như con thú nhỏ.

Giọng nói đầy mê hoặc vang lên bên tai y:

– Không nói sẽ bị phạt đó.

Vũ Văn Anh oán hận nhìn hắn, vẫn không chịu trả lời. Ánh mắt Hách Liên Quyết lạnh xuống, nhéo một cái ở nơi mẫn cảm của y, lực đạo cũng mạnh hơn, khiến Vũ Văn Anh đau tới mức thở mạnh:

– A! Đau quá! – Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó lại.

Hách Liên Quyết có chút không đành lòng, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt y:

– Ngoan, nói đi rồi ta tha cho.

Vũ Văn Anh ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đầy ủy khuất, mới đầu còn ráo hoảnh, dần dần phủ kín một tầng nước mắt, nhưng khóc không phát ra tiếng, chỉ nghẹn lại ở cổ họng, ra sức đánh đấm hắn, ánh mắt oán hận nhìn hắn. Hách Liên Quyết nhìn thấy càng không đành lòng, muốn giúp y lau nước mắt, ai ngờ tay vừa chạm vào mặt y, lập tức bị cắn mạnh.

Hách Liên Quyết kinh ngạc, vội vàng thu tay về, tuy rằng nhìn qua Vũ Văn Anh có vẻ cắn mạnh, nhưng thực ra không nặng lắm, trên tay chỉ lưu lại dấu răng, không bị rách da. Hách Liên Quyết nâng Vũ Văn Anh lên, đặt lên đùi mình, đánh mông y mấy cái. Mới đầu Vũ Văn Anh còn cố chịu không kêu lên, nhưng rồi không chịu được mà ré lên.

Hách Liên Quyết quay người y lại, giúp y lau nước mắt:

– Đánh đau lắm à?

Vũ Văn Anh vừa đánh lại vừa ra sức gật đầu. Hách Liên Quyết vẫn nghiêm mặt, nhưng không lạnh lùng như trước:

– Lại đây! – Hắn giang tay về phía Vũ Văn Anh.

Vũ Văn Anh ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, thân thể không kìm được mà có chút run rẩy. Hách Liên Quyết thở dài:

– Bảo ngươi nói thì cứ nói đi, thế thì có làm sao?

Vũ Văn Anh mếu máo:

– Ta vốn không tự cho mình là gì của ngươi, nhưng mọi người đều nói ta là đồ chơi của ngươi.

– Ai nói linh tinh với ngươi! – Hách Liên Quyết nhăn mày, vẻ tức giận.

– Lúc trước ở Đông Ly, ai cũng nói vậy! – Vũ Văn Anh giận dỗi.

Hách Liên Quyết dở khóc dở cười, nhéo yêu y một cái:

– Ngươi đã từng thấy cái thứ gọi là đồ chơi đó chưa?

– Chưa, nhưng ta biết thừa!

– Biết cái đầu ngươi! – Nói xong lại nhéo mặt y, Vũ Văn Anh liền cúi đầu, mặc kệ hắn nhéo má mình. Hách Liên Quyết thấy y như vậy lại càng thấy dễ thương, hôn chụt lên môi y. – Chờ khi nào về Đông Ly, ta sẽ cho ngươi xem thế nào là đồ chơi!