CHƯƠNG 53
Tự nhiên có thể đi lại tự do, Vũ Văn Anh có chút vui sướng, vội vã lên boong tàu, mấy thị vệ đi ngang qua đều cung kính chào y, nhưng cũng không cản đường y.
Hách Liên Quyết từ xa đã nhìn thấy Vũ Văn Anh ngó nghiêng xung quanh, liền mỉm cười, sau đó lại thấy y đến gần lan can, không hiểu y định làm gì thì đã thấy y trèo ra ngoài, nhảy xuống nước, nhất thời kinh hãi, sau đó là phẫn nộ. Muốn thoát khỏi hắn sao? Đừng mơ!
– Người đâu! Sai người thả lưới vớt y lên cho ta! – Hách Liên Quyết lạnh lùng ra lệnh. Trên thuyền có trạng bị lưới rộng để đề phòng bất trắc, ai ngờ lại có công dụng vớt người nhảy xuống biển.
Thủy thủ đoàn đều là binh lính thân tín bên cạnh Hách Liên Quyết, đi theo hắn lâu năm đã được huấn luyện thành thục, người tuần tra vẫn tiếp tục tuần tra, người dọn dẹp vẫn tiếp tục dọn dẹp, một số người được phân phó việc thả lưới nhanh chóng thực hiện, hết thảy đều rất quy củ, không chút xáo trộn.
Hách Liên Quyết nhìn con người ướt nhẹp trên mặt đất không ngừng ho khan, không tiến tới ôm y như thường lệ, mà lạnh lùng nhìn y, thanh âm cũng lạnh theo:
– Được lắm, dám bỏ chạy.
Thấy Vũ Văn Anh vẫn ho không ngừng, đôi mắt vì thấm nước biển mà đỏ sọc, Hách Liên Quyết càng thêm tức giận, vác y lên rồi về phòng. Đóng rầm cửa lại, hắn ném mạnh Vũ Văn Anh xuống giường.
Vũ Văn Anh thấy sắc mặt giận dữ của hắn, không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt hắn, biết rõ rằng lần này mình đã chọc giận hắn rồi. Quả nhiên, thấy y trừng mắt nhìn mình, Hách Liên Quyết vớ lấy nghiên mực trên tay quăng mạnh xuống đất vỡ toang, sau đó nhìn thấy thứ gì liền đập thứ ấy.
Chưa từng thấy Hách Liên Quyết tức giận đến mức đó, Vũ Văn Anh nắm chặt góc chăn, không dám động đậy, trơ mắt nhìn hắn phá hủy đồ đạc trong phòng.
Những thứ có thể đập đều đã đập hết, Hách Liên Quyết sải bước đến bên giường, túm tóc Vũ Văn Anh, nhấc y lên:
– Phí lòng tốt của bổn vương cho ngươi tự do đi lại, ngươi lại dám nhảy xuống biển! Ngươi muốn bơi về sao? Ngươi muốn bơi về hả! Nếu ngươi muốn chết thì cứ nói thẳng với bổn vương, ta sẽ lập tức bóp chết ngươi.
Vũ Văn Anh bị bóp cổ đến nỗi không thở nổi, lời nói đứt quãng:
– Ta…… dù chết, cũng muốn chết cùng…… mẫu phi…… và Tứ ca……
Ánh mắt Hách Liên Quyết trở nên âm trầm, cả người run run, cơn phẫn nộ đã lên tới đỉnh điểm:
– Được! Được! Được lắm! – Hách Liên Quyết luôn miệng nói được. – Ngươi muốn bơi về Tây Đoan đúng không? Được, ta giúp ngươi! – Hách Liên Quyết kéo ga giường trói chặt hai tay Vũ Văn Anh, sau đó vác y lên vai, đá văng cửa rồi bước ra ngoài. Ra tới bên lan can, mọi người còn ngạc nhiên sao hai người lại ra nhanh như vậy, liền thấy Hách Liên Quyết ném Vũ Văn Anh xuống biển.
– Muốn bơi thì bơi đi, ta đảm bảo sẽ không vớt ngươi lên! – Hách Liên Quyết lạnh lùng nói.
– Cửu vương gia, y sẽ chết mất. – Diêu Tất Lăng trợn mắt nhìn kinh hãi, thầm nghĩ Cửu vương gia giận quá hóa hồ đồ rồi, vội vàng khuyên giải.
– Cửu ca, ngay cả người biết bơi cũng không thể chịu được đâu…… – Hách Liên Chinh cũng giúp Diêu Tất Lăng mở miệng khuyên nhủ. Cái đồ ngốc kia, lúc nãy nói với y như thế chỉ muốn bảo y làm nũng một tý thôi, ai ngờ y lại dám làm ra sự tình này khiến Cửu ca tức giận, nhìn mặt mũi sáng dạ như thế mà……
– Ai còn dám nói, ta ném xuống biển luôn!
Nếu như những lời này phát ra từ miệng người khác thì có thể ôm một chút hy vọng sống sót, nhưng người nói lại là Hách Liên Quyết, hắn nói ngươi phải chết, ngươi đừng hòng có đường sống. Diêu Tất Lăng và Hách Liên Chinh lập tức ngậm miệng, không dám ho he thêm câu gì. Hai người căng thẳng nhìn mặt biển, vì hai tay bị trói chặt, Vũ Văn Anh không cử động được mà chìm dần, sắc mặt hai người càng xấu.
Đúng lúc này, ‘tùm’ một tiếng, Cửu vương gia vừa rồi còn ung dung đứng nhìn đã nhảy xuống biển. Vẻ mặt Hách Liên Chinh liền trở nên phiền muộn, biết vậy chẳng thèm khuyên giải hắn làm gì:
– Nếu lúc nãy không lắm miệng, thì đã không bị ăn mắng rồi.
Diêu Tất Lăng cũng thở phào nhẹ nhõm, Hách Liên Chinh thấy vậy, lập tức ôm tay hắn:
– Lăng, đêm nay ta ngủ ở phòng ngươi nhé?
– Đừng mơ! – Diêu Tất Lăng gạt tay y ra, trừng mắt nhìn y.
Hách Liên Chinh ủy khuất mếu máo, nhưng bởi khuôn mặt xinh như búp bê, vẻ mặt đó lại khiến người khác phải mềm lòng:
– Gần đây ta rất ngoan, cũng rất nghe lời ngươi, tại sao ngươi không cho ta ôm.
Diêu Tất Lăng đỏ mặt, biết thừa rằng nếu đáp lời y thì chỉ mua bực vào người, nên làm ngơ y luôn, mặc kệ cho y độc thoại. Mặt biển chợt nổi bọt, Diêu Tất Lăng vội vàng hô:
– Mau thả dây thừng!
Hách Liên Quyết ôm Vũ Văn Anh ngoi lên mặt nước, một tay hắn nắm lấy dây thừng, chân đạp vào thân thuyền mà trèo lên, sắc mặt hắn vẫn khó coi như trước. Vừa lên trên thuyền, hắn liền đặt Vũ Văn Anh xuống, hô hấp nhân tạo cho y. Bởi vì bị ngâm trong nước chưa lâu, y cũng chưa uống nhiều nước, phun ra một ngụm nước rồi chậm rãi tỉnh lại.
Sắc mặt Hách Liên Quyết vẫn khó coi, nói:
– Nước biển có ngon không?
Vũ Văn Anh không cam tâm nhìn hắn, mạnh miệng:
– Rất ngon.
– Chẳng phải Vương gia nói tuyệt đối không cứu ta cơ mà!
– Cứu ngươi? – Hách Liên Quyết cười lạnh. – Là ai vừa nãy còn bám chặt lấy ta không chịu buông? – Lúc rơi xuống biển, Vũ Văn Anh còn chưa chìm sâu, Hách Liên Quyết liền cởi dây trói cho y. Theo bản năng, y ôm chặt lấy hắn, nếu không phải kỹ thuật bơi của Cửu vương gia rất giỏi, thì có lẽ hắn đã bị y kéo xuống dưới theo rồi.
– Xem ra y cũng bạo đấy, nếu ta dám nói vậy, thì đã sớm bị Cửu ca cắt thành mấy khúc ném vào rừng cho hổ gặm rồi. – Hách Liên Chinh đứng một bên nói. – Lăng, vậy mà ngươi nói y thông minh, người thông minh mà chọc giận Cửu ca à!
– Thế mới nói ngươi làm sao thông minh bằng y được, nhìn sắc mặt Cửu vương gia mà xem. – Diêu Tất Lăng nói. – Xem ra y đã đạt được mục đích của mình rồi.
Hách Liên Chinh nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó kinh ngạc nói:
– Ý ngươi là y tự hành hạ mình sao?
– Chứ sao nữa? Làm gì có ai điên mà bơi biển về Tây Đoan cơ chứ?
Hách Liên Quyết đen mặt nói:
– Cửu ca ta thông minh như vậy, chẳng lẽ không phát hiện ra?
– Vương gia biết rõ, chỉ là không nói ra mà thôi.
– Lăng~~ – Hách Liên Chinh bỗng nhiên chuyển sang giọng nũng nịu. – Đêm nay ta ngủ với ngươi nhé, nếu không ta sẽ ngủ không yên, ăn không ngon, sau đó sẽ sinh bệnh, mà sinh bệnh cũng không thể uống được thuốc, bệnh nhẹ sẽ hóa bệnh nặng……
Diêu Tất Lăng trừng mắt nhìn y:
– Câm miệng lại cho ta! – Thế nhưng lại càng khiến y thao thao bất tuyệt.