CHƯƠNG 28
Hách Liên Mặc vừa rời đi, Hách Liên Quyết liền quay trở lại vào phủ, nhìn thấy tên tiểu tử kia đã chơi đùa chán, đang ngồi trên cây ngủ ngon lành, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn nhẹ nhàng nhảy lên trên cây, vật nhỏ kia cũng không hề hay biết, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc mài có dính chút bụi đen, nhất định là do vừa này quệt vào cây, Hách Liên Quyết lắc lắc đầu, lấy tay nhẹ nhàng lau mặt cho y. Vũ Văn Anh tưởng là ruồi bọ gì, liền lấy tay phẩy phẩy mấy cái, Hách Liên Quyết cúi đầu cười cười, sau đó ôm lấy y, nhảy xuống đất, động tác dịu dàng như nước chảy.
Ngắm nghía một lúc lâu thật lâu, Hách Liên Quyết rốt cuộc cũng đứng lên, đi về phía thư phòng. Sắc trời tối dần, gió đêm xuyên qua song cửa sổ, thổi vào trong thư phòng của Hách Liên Quyết, làm trang sách đang xem dở kêu soàn soạt. Hắn liền lấy nghiên mực đè lên trang sách để khỏi bay. Tiếng bấc đèn cháy phát ra tiếng ‘tanh tách’, ánh trăng cùng ánh đèn hòa quyện vào nhau, càng tăng thêm vẻ yên tĩnh.
Bỗng nhiên, ấn đường Hách Liên Quyết trở nên căng thẳng, một đao sắc nhọn thẳng hướng hắn đâm tới nhưng hắn tránh được. Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng lên nhìn mấy hắc y nhân trước mặt hỏi:
– Ngươi là ai?
Hắc y nhân không trả lời, tiếp tục tấn công dồn dập. Bọn thị vệ đứng canh ở ngoài nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm nhau trong thư phòng, lập tức xông vào. Vũ Thân vương phủ đang yên tĩnh đột nhiên sáng trưng ánh lửa, bọn thị vệ tuần tra gần đấy nghe thấy câu ‘Có thích khách’ liền chạy tới yểm trợ. Bởi vì sự xuất hiện của bọn thị vệ, mấy tên hắc y nhân không thể chăm chú tấn công Hách Liên Quyết được nữa, thế là hắn ngồi xuống, thờ ơ lạnh nhạt trước trận chiến trước mặt. Mấy tên thích khách này thật là quá mức ngu xuẩn, hành động ám sát tự phát này cuối cùng chỉ rước lấy thất bại mà thôi.
Anh nhi! Hách Liên Quyết đột nhiên nhớ tới Vũ Văn Anh đang ở Phong Ẩn cư cách đó không xa, mặt cũng biến sắc, không để ý tới mấy người đang đánh nhau mà chạy vội tới Phong Ẩn cư. Thích khách ở Phong Ẩn cư còn nhiều hơn ở thư phòng. Trong không gian nhỏ bé, đao quang kiếm ảnh lóe lên ở khắp nơi, màu máu cũng trở nên thập phần lung linh trong ánh nến bập bùng. Hách Liên Quyết quét mắt một lượt quanh phòng, nhưng không thấy bóng dáng Vũ Văn Anh đâu cả, sắc mặt lập tức xanh mét lại. Diệu Ngôn với Lai Niệm bị đánh thuốc mê, đang nằm lăn lóc một bên, chắc chắn không biết y đang ở đâu được. Hắn tức giận chém xuống một đao, một tên hắc y nhân hét lên rồi gục xuống, sau đó tóm lấy tên thị vệ vừa đánh nhau với tên hắc y nhân kia, lo lắng hỏi:
– Công tử đâu? Có nhìn thấy công tử đâu không?
– Công… công… công… công tử…… – Tên thị vệ hẳn là đã bị vẻ mặt của hắn dọa cho sợ mất mật, mãi sau mới phọt ra được một câu hoàn chỉnh. – Công tử vừa nãy đã đuổi theo một tên thích khách ra ngoài rồi!
– Hỗn trướng! Sao lại để công tử đuổi theo thích khách một mình như vậy! – Hách Liên Quyết nghe xong liền giận tím mặt, hung hăng đá văng tên thị vệ kia xuống đất.
– Vương gia, đã có hai người đi theo yểm trợ, công tử không có đi một mình. – Tên thị vệ kia vội vàng quỳ xuống giải thích.
Hách Liên Quyết giận đến nỗi ngực phập phồng kịch liệt, dồn dập hỏi:
– Đi về hướng nào?
– Sau hoa viên. – Tên thị vệ vừa nói xong, đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Hách Liên Quyết vừa ra khỏi Phong Ẩn cư liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, vừa nãy còn lo lắng đến nỗi tim như muốn nhảy ra ngoài, giờ mới thở phào, chạy vội đến, ôm chặt Vũ Văn Anh vào lòng, sau đó cuống quít kiểm tra thân thể y. Vũ Văn anh bị hành động sốt sắng của hắn làm cho sửng sốt, sau đó mới nhận ra mục đích hành động của hắn, cầm tay hắn nói:
– Quyết, ta không bị thương.
– Thật không? – Sắc mặt hắn có chút dịu xuống, sau đó lại thay bằng vẻ mặt tức giận vô cùng. – Ai cho ngươi truy đuổi thích khách? Võ công của ngươi thì chỉ cần ba chiêu là đã gục, cứ để ta hảo hảo bảo vệ ngươi là được rồi, còn chạy đi truy thích khách làm gì! Nội tình đối phương còn không biết, vậy mà dám cắm đầu cắm cổ đuổi theo, ngươi nghĩ ngươi có mấy mạng hả?
Vũ Văn Anh bị hắn mắng đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, một câu cũng không dám nói, chỉ ngoan ngoãn đứng nghe mắng. Hách Liên Quyết lo lắng quá hóa giận nên mới phát tiết với y, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của Vũ Văn Anh, lửa giận cũng không phát ra được. Hắn nâng khuôn mặt y lên, ánh mắt phức tạp nhìn y, lo lắng có, mà đau lòng cũng có:
– Nếu bị thương thì sao.
Vũ Văn Anh thấy ngữ khí hắn có phần dịu bớt, liền lấy vẻ mặt nịnh hót nhìn hắn rồi cọ cọ má lên người hắn:
– Nhưng ta đâu có bị thương.
Hách Liên Quyết bị bộ dáng ngây thơ của y làm cho tức cười, chỉ trút giận bằng cách gõ gõ lên mũi y mấy cái:
– Đợi đến khi bị thương thì muộn rồi.
Vũ Văn Anh sờ sờ mũi, không cam chịu nói:
– Đau quá! – Ánh mắt nhìn hắn vẻ trách móc vì đã không hạ thủ lưu tình.
– Còn biết đau cơ đấy!
Hách Liên Quyết xoa nhẹ lên mái tóc mềm mượt như tóc trẻ con của y, nhìn sâu vào đôi con ngươi lấp lánh như trời đêm kia của y, nỗi lo lắng liền biến mất trong chớp mắt.
– Quyết…… – Vũ Văn Anh cầm tay áo hắn lắc lắc.
Hắn bị hành động làm nũng của y khiến cho hết giận hoàn toàn, thanh âm ôn nhu nói:
– Ân, sao vậy?
– Quyết, ngươi cho hắn làm thị vệ của ta được không, vừa nãy hắn đã cứu ta.
Vũ Văn Anh chỉ vào người đứng phía sau. Người nọ vừa được nhắc đến tên, vội vàng tiến đến, quỳ xuống hành lễ.
– Thuộc hạ tham kiến Vương gia!
Cho dù là thanh âm hay động tác đều ngay ngắn theo khuôn phép, không sai một phân.
Hách Liên Quyết liếc mắt đánh giá hắn, còn Vũ Văn Anh đứng một bên vẻ mặt mong đợi. Hách Liên Quyết cũng không muốn làm y mất hứng, liền quay đầu nói với y:
– Được, nếu Anh nhi muốn thì cứ giữ hắn lại cũng được. – Sau đó quay sang hỏi tên thị vệ kia. – Ngươi tên gì?
– Bẩm Vương gia, thuộc hạ tên Ân Thiên Hòa.
– Hảo, Ân Thiên Hòa, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ đi theo bảo vệ công tử, nhớ kỹ là không được để công tử gặp bất cứ chuyện gì, nghe rõ chưa? – Hách Liên Quyết lạnh lùng nói.
– Rõ! Thuộc hạ nhất định không phụ lòng Vương gia, sẽ bảo vệ công tử chu toàn!
– Tốt lắm! – Hách Liên Quyết vừa lòng cười ha hả, quay đầu lại ôm lấy Vũ Văn Anh. – Con mắt Anh nhi quả là không tồi.
Vũ Văn Anh đang cúi đầu nên không thể nhìn thấy vẻ mặt y, lúc bị Hách Liên Quyết ôm lấy, vẻ mặt có chút không tập trung. Hắn cũng không phát hiện ra sắc mặt y có chút không đúng, vẫn ôm y vào lòng, vừa đi vừa nói:
– Có lẽ đã mệt rồi, mau đi ngủ thôi. Đêm nay không thể ở lại Phong Ẩn cư được, đi nơi khác thôi.
Vũ Văn Anh úp mặt vào trong lòng ngực Hách Liên Quyết, cắn chặt môi dưới, cánh tay đang ôm lấy cổ hắn cũng nhanh chóng thu lại. Hách Liên Quyết còn cho rằng y đang làm nũng, nên chỉ mỉm cười, hôn lên vành tai y.