Chất Tử Điện Hạ

Quyển 4 - Chương 50: Xích Tương thiên Mạc Hoa Diễm [ Nhị ]




Sau tràng khánh yến kia, ta ngoài ý muốn nhận được cáo lệnh phụ hoàng mệnh ta tiến vào Thái học viện cùng các hoàng tử học tập. Mẫu phi càng vui sướng thì càng nồng đậm lo lắng, bởi vì tiến vào Thái học viện cũng đồng nghĩa ta phải rời đi che chở của nàng một mình đối mặt với hoàng cung đầy rẫy âm mưu thâm hiểm. Nhưng hoàng mệnh khó trái, cuối cùng ta cũng phải thu thập hành lí của mình ở trong lệ quang của mẫu phi đi từng bước một hướng đến tương lai mà mình không biết.

Ở hoàng cung nơi chốn ăn thịt người này, một hoàng tử không có thế lực không có bối cảnh chỉ sợ còn không bằng một thái giám được sủng ái! Trong cuộc sống Thái học viện, ta luôn là đối tượng cho các hoàng tử khác khi dễ, thậm chí ngay cả một ít thái giám cung nữ đều có thể tùy ý châm chọc khiêu khích đối với ta! Bọn họ tựa như phát hiện một kiện đồ chơi thú vị vô chủ, mặc kệ như thế nào đánh đá cho dù ngoạn hỏng rồi cũng sẽ không có người đến trách cứ!

Kéo thân thể tràn ngập vết thương trở lại tiểu viện đơn sơ an bài cho ta, thân còn nhỏ ta rốt cuộc đã không thể ngụy trang quật cường như mặt ngoài nữa, ta nhớ mẫu phi, rất muốn lập tức chạy ra khỏi Thái học viện như địa ngục này bổ nhào vào trong lòng mẫu phi lên tiếng khóc lớn, nhưng lại e sợ vết thương đầy người này của ta sẽ khiến mẫu phi lo lắng.

Đang lúc khóc nức nở, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng than nhẹ. Ta lập tức lau nước mắt ngẩng đầu, liền thấy thiếu niên trên yến hội kia! Nhiều năm về sau hồi tưởng lại, nếu khi đó không có Cảnh lén trong đêm vội tới thượng dược cho ta, không có hắn ôn ngôn an ủi cùng cổ vũ, ta có phải sẽ bởi vì không thể chịu đựng được khi dễ mà cứ như vậy ngã xuống? Làm thư đồng của thái tử, hắn không thể quang minh chính đại tham gia vào tranh đấu giữa các hoàng tử, hắn chỉ có thể âm thầm dạy ta thu liễm phong mang (bén nhọn), dùng trầm mặc cùng nhẫn nại thay thế công nhiên phản kháng.

Tại một đoạn ngày tràn ngập khóc rống cùng oán hận kia, Cảnh là ánh sáng trụ cột của ta, không dám tưởng tượng nếu Cảnh rời ta mà đi ta sẽ như thế nào sống ở trên đời này!

Dựa theo lời Cảnh, ta ở trên việc học không dám biểu hiện quá mức với thường nhân, đối mặt trào phúng khiêu khích của các hoàng huynh cũng không dám trợn mắt nhìn, dần dần bọn họ quả nhiên đối với một người bị khi dễ nhưng không hề phản ứng dần mất đi hưng trí, hơn nữa theo tuổi tăng trưởng, các hoàng huynh không ai bì nổi này bắt đầu ngụy trang thành bộ dáng thân thiện mượn sức đại thần, tinh lực quá thừa của bọn họ đã chuyển dời đến trò chơi tên là “Tọa long ỷ”.

Đến khi ta mười bốn, Cảnh rời đi Thái học viện làm quan lễ, làm nam tử trưởng thành lẫn mang chức quan trong người, Cảnh thiếu rất nhiều cơ hội tiến cung, đương nhiên cơ hội chúng ta gặp mặt cũng đã ít lại càng ít!

Rời đi Thái học viện khi đó có Thái tử, Đại hoàng huynh cùng Nhị hoàng huynh, bọn họ đều đã vào triều tham chính, ở mặt ngoài huynh hữu đệ cung, nhưng ngầm bên trong lại càng đấu ngươi chết ta sống. Trong Thái học viện không có mấy kẻ đầu lãnh này, những người khác cũng thu liễm ức hiếp tùy tiện với ta, hơn nữa dần dần ta phát giác ánh mắt bọn họ nhìn ta đã từ hèn mọn châm chọc lúc ban đầu chuyển thành một loại phức tạp biến hóa không ngừng, như là sợ run, như là si ngốc, hoặc như là ngầm hàm hỏa diễm. Loại cảm xúc thấy không rõ nói không rõ này làm cho ta bất an không hiểu!

Thẳng đến một đêm hạ năm mười lăm tuổi, khi ta bị Thái tử trói hai tay, đổ lên miệng áp đến trên giường, ta mới từ trên gương mặt điên cuồng dữ tợn của gã đọc hiểu, nguyên lai cái này gọi là dục niệm cùng khát vọng chiếm hữu!

Một đêm đó hoảng sợ cỡ nào! Mỗi khi tiếp xúc đến, vẫn cảm thấy cơn đau va chạm xé rách mỗi một chỗ trên thân thể ta, ngón tay trắng mịn vẫn một lần một lần lướt lên mặt ta…… Dơ bẩn khiến người buồn nôn!

“Ngươi là của ta, Diễm, từ nay về sau không bao giờ có người dám khi dễ ngươi nữa!”

Ha ha, ta muốn cất tiếng cười to, kẻ xấu xa ghê tởm này lại còn nói không có người tái khi dễ ta? Thật sự là buồn cười, lúc trước là ai lĩnh nhân tùy ý khi dễ ta? Nay lại có thể nói ra lời nói vớ vẩn như vậy, thật sự là buồn cười đến cực điểm! Trên thực tế, ta xác thực đã lên tiếng cười to , cười đến nước mắt đều chảy ra!

Hận thù tích tụ nhiều năm, giống như hồng thủy vỡ đê thổi quét toàn thân của ta. Liệt diễm cừu hận kia đem ta thiêu rụi đến không còn mảnh da, bất quá dù có xuống địa ngục ta cũng muốn đem kẻ có gương mặt giả nhân giả nghĩa được yêu thích này nhất nhất hủy diệt!