Tử Li đứng ở nơi cao, nhìn sĩ khí đại quân ngẩng cao chậm rãi lao tới chiến trường. Phong sơn phần phật, thổi đến sợi tóc rối rắm y bào tung bay.
“Điện hạ của ta, ngươi đang suy nghĩ gì?” Hàn Tiếu Thành đem một kiện áo
choàng phủ ở trên vai Tử Li, dán lên ghé vào lỗ tai y dùng giọng điệu
ngả ngớn trăm năm không thay đổi hỏi.
Xuất hồ ý liêu
(ngoài dự kiến) lần này Tử Li thật không có thẹn thùng trừng mắt, vẫn
đang yên lặng xuất thần nhìn phương hướng đại quân biến mất, vì thế cái
mao thủ kia liền được một tấc lại muốn tiến một thước dọc theo bả vai
trượt đến trên lưng —— ăn đậu hủ!
“Đem móng vuốt của
ngươi lấy ra!” Tử Li lạnh lùng nói. Người này thật sự là. . . . . . một
giây cũng không lơi lỏng được!
Hàn Tiếu Thành ha hả cười, nghe lời rút tay về.
” Điện hạ ưu quốc ưu dân, lại đang vì sự tình gì phiền não đây?” Đem mặt
đối diện Tử Li, người nào đó nháy nháy đôi mắt hồ ly hỏi.
Tử Li nhíu mày, lui về phía sau một bước tức giận nói: “Không quan hệ tới ngươi!”
“Điện hạ, ngươi nói như vậy thật đúng là đại thương tâm nha! Tình ý ta đối
với ngươi thiên địa có thể tỏ, nhật nguyệt có thể chứng giám, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, hiện giờ ngươi mặt co mày cáu làm sao có
thể nói không quan hệ với ta chứ?” Hàn Tiếu Thành nhíu mày kiếm, cũng
thực cũng giả nói.
Tử Li nghe vậy ác hàn, một phen
tránh khỏi cái mặt đang tiến gần sát của gã, “Hàn Tiếu Thành ngươi có
thể đứng đắn chút hay không!”
“Ta, ta làm sao biết.” Tử Li vội vàng rút ra tay của mình, “Ta muốn quay về doanh trướng!” Nói
xong xoay người vội vàng hướng trở về. Vừa muốn nhấc đến trướng, phát
hiện Hàn Tiếu Thành đã giành trước một bước vươn tay vén lên .
“Ngươi đi theo ta làm cái gì?” Tử Li hạ giọng nói.
“Ta là tiểu tư của ngươi, không đi theo ngươi thì đi theo ai? Điện hạ của ta!” Hàn Tiếu Thành liếc mắt giảo hoạt nói.
Tử Li chán nản, “Hảo, nếu là tiểu tư của bản điện hạ, vậy bản điện hạ hiện tại muốn ăn quế hoa cao, hòe diệp lãnh đào, quán thang bao!”
“Ách, nơi này hoang sơn dã lĩnh không có mấy thứ này a!” Hàn Tiếu Thành thật cẩn thận nói.
“Nơi này không có chẳng lẽ trong thành không có sao? Ngươi là tiểu tư của
bản điện hạ, hiện tại bản điện hạ muốn mấy thứ này vậy ngươi nhất định
phải làm ra cho ta!” Tử Li hung tợn, một bộ dáng đại địa chủ vạn ác.
Hàn Tiếu Thành nhìn trướng mạc hạ xuống, bất đắc dĩ cười khổ.
Tử Li trở lại trong trướng, trong lòng cũng lo lắng không chịu nổi. Tâm tư Hàn Tiếu Thành y sao lại không biết? Chẳng qua phần cảm tình này y
không có khả năng đáp lại! Bởi vì giữa mình cùng Hoành Húc đã khảm sâu
sắc đến mức không có khả năng lưu lại khoảng trống cho bất cứ tình cảm
nào, đã không chấp nhận được bên thứ ba chen chân. Hàn Tiếu Thành tuy
rằng trời sanh tính sang lảng cử chỉ ngả ngớn, nhưng Tử Li hoặc nhiều
hoặc ít có thể khẳng định trong xương cốt của gã cũng không giống mặt
ngoài thoạt nhìn như vậy, ít nhất chuyện mà gã nhận định sẽ không dễ
dàng từ bỏ, bất quá điều này cũng đúng là nguyên nhân Tử Li phiền não.
Gã mỗi ngày đối với mình không thèm che giấu hơn nữa cảm giác biểu lộ
dần dần có xu thế mãnh liệt cùng ngầm quan tâm cẩn thận, đều làm cho Tử
Li khó xử không thôi!
Ai! Thật không hiểu nên xử lý như thế nào, rõ ràng y đã minh thôi ám cự (ngầm tỏ rõ từ chối) nhiều lần,
nhưng Hàn Tiếu Thành vẫn trước sau như một không quan tâm, chẳng lẽ thật sự phải xuất ra thanh nghiêm sắc lệ hung hăng ngả bài? Nếu có thể, y
thật sự không muốn đem quan hệ của hai người biến thành khó xử như thế,
dù sao Hàn Tiếu Thành có ân với y, hơn nữa đối với quan tâm lẳng lặng
của gã cũng làm y hết sức cảm động!
Phiền não tê liệt ngã xuống giường, Tử Li cuộn chăn lăn qua lăn lại.
“Điện hạ!” Bỗng nhiên một phen thanh âm truyền đến.
Tử Li lập tức xoay người ngồi dậy, thử tính hỏi han: “Là ám vệ?”
“Đúng vậy, thuộc hạ mang về tin tức của bệ hạ!” Thanh âm kia cung kính nói.
Nguyên lai là ám vệ Tử Li phái đi truyền tin cho Hoành
Húc.
“Xuất hiện đi!”
Vừa mới dứt lời một
người đã rõ ràng quỳ một gối hạ xuống trước mặt, thân hình nhanh đến mức chỉ thấy lều vải khẽ chớp động mà thôi.
” Tình huống của bệ hạ ngươi như thế nào? Có hồi âm hay không?”
Ám vệ ôm quyền nói: “Bệ hạ hết thảy mạnh khỏe, hắn nói thỉnh ngài không
cần lo lắng, còn muốn ngài cẩn thận bảo trọng chính mình!”
“. . . . . . Cứ như vậy? Không còn gì?” Đợi trong chốc lát phát hiện không có câu tiếp theo, Tử Li không khỏi truy vấn.
“Ách, không còn!” Ám vệ không khỏi ngập ngừng!
Tử Li buồn bực! Chính mình mất một ngày một đêm viết tín đầy kín năm tờ
giấy lớn cho hắn, ai biết hắn cư nhiên chỉ hồi lại một câu như vậy, hơn
nữa còn là truyền miệng! Thật sự là không công bằng!
“Được rồi, ngươi lui ra đi!” Tử Li tức giận vung tay lên.
Ám vệ trộm liếc mắt nhìn Tử Li một cái nhưng không có theo lời lui ra.
Tử Li đang sinh hờn dỗi bỗng nhiên phát giác một cái bóng đen bao phủ ở
trên đầu, giương mắt giận trừng nói: “Ngươi điếc sao? Bản điện hạ cho
ngươi lui ra!”
“Ngươi đang tức giận sao?” Ám vệ kia cư nhiên mãn nhãn hàm tiếu nhìn y hỏi.
“Ta có tức hay không liên quan chuyện gì ngươi! Hôm nay thật sự là chẳng
biết tại sao, mỗi người đều phản , lui ra, đừng cho bản điện hạ lặp lại
lần nữa!” Tử Li đứng lên tức giận đến phát choáng.
Ám
vệ kia bước chân cũng không dịch một chút, ngược lại bỗng nhiên cúi
thấp, đôi mắt hắc đắc thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tử Li nói:
“Gầy! Ngươi không có ăn cơm đầy đủ, thật sự là không ngoan!”
Tử Li trừng lớn ánh mắt, kinh nghi bất định nhìn hắn.
“Phốc” người trước mặt bỗng nhiên cười to, hai tay bỗng đem Tử Li ôm toàn bộ
vào trong ngực, “Không cần ngốc hồ hồ trừng mắt nhìn, ngươi đoán đúng
rồi!”
“Hoành Húc?” Tử Li trong lòng kinh hoàng.
“Có!” Hoành Húc ôm y càng chặt hơn, môi để lên trán của y đáp.
“Đáng giận a, ngươi người này!” Tử Li híp mắt, bỗng nhiên một tay lấy nhân bì diện cụ trên mặt hắn kéo xuống.
“Hút —— đau!” Hoành Húc sờ sờ gương mặt nói.
Tử Li kéo mặt hắn xuống tả hữu tinh tế nhìn một hồi, đường cong gương mặt
sắc nét, mày kiếm nhập tấn, mục mâu thâm thúy, cái mũi anh tuấn, nét môi mỏng, đúng là nam tử anh tuấn bất phàm, “Ân, không có lớp diện cụ thứ
hai, quả nhiên là bản nhân!”
Hoành Húc buồn cười, vừa muốn mở miệng đã bị vẻ mặt nghiêm túc của Tử Li ngăn lại , “Đừng nói!”
“Làm sao vậy?” Hoành Húc phủ phủ lên má của y ôn thanh hỏi.
Tử Li bỗng nhiên một tay kéo hắn ôm lấy cũng đem mặt chôn ở trong lòng
ngực của hắn, giống như một con tiểu cẩu cọ một trận sau đó mới rầu rĩ
nói: “Ta rất nhớ ngươi!”
“Ân!” Hoành Húc cũng gắt gao
ôm tinh tế vuốt ve đỉnh tóc y. Trời biết hắn cũng nhớ y nhớ đến muốn
chết, vừa lấy được thư tín ám vệ đưa tới, mở ra năm trang giấy đầy kín,
thực hận không thể lập tức bay đến bên cạnh y gắt gao siết y vào trong
ngực không bao giờ buông tay nữa! Người chán ghét viết chữ như vậy, cư
nhiên nhẫn nại viết năm trang rậm rạp, có thể tưởng tượng đến cảnh tượng y nằm ở kỷ án chăm chăm chú chú nghiêm túc nhất bút nhất hoa viết tín,
thật sự là khả ái muốn chết!
Tử Li ngẩng đầu, mục mâu
tràn đầy thần thái trừng mắt con người đáng hận này hỏi: “Ngươi lâu như
vậy vì cái gì không viết tín cho ta?”
“Bảo bối nhi, là
ta không đúng, bất quá ngươi xem ta hiện tại không phải đến đây sao?”
Hoành Húc hôn lên đôi môi đang cong vểnh của y nói. “Hừ hừ, đó cũng là
bởi vì ta viết thư cho ngươi ngươi mới đến!” Tử Li không vui hừ nói.
Hoành Húc không hề nhiều lời mà là trực tiếp nâng lên mặt của y dâng xuống
một cái hôn sâu, nỗi khổ tương tư mấy tháng xa cách hóa thành đầy ngập
kích tình, dây dưa quyện hấp, quyến luyến câu triền, thẳng đem người
trong lồng ngực hôn đến tứ chi vô lực tay chân như nhũn ra.
Thật lâu sau, Hoành Húc mới thu binh, rút lui khỏi nhưng còn chưa thỏa mãn
hút ở trên cánh môi kia “Ba” một cái mới quay về.
Tử Li đã như tượng người cuộn ở giữa cánh tay của hắn, đôi mắt tràn ngập thủy ý, song má hơi hơi phiếm hồng, bộ dáng kia thấy có bao nhiêu câu nhân
thì có bấy nhiêu!
Hoành Húc kiềm chế không được đem y
đặt ở trên giường, liếm liếm cánh môi khẽ nhếch kia ách thanh nói: “Bảo
bối nhi, ta muốn!” Còn chưa được lời nào đáp lại đã lại đổ lên cái miệng của y động thủ khai bữa.
Cấp bách lột sạch xiêm y
vướng bận, Hoành Húc phát hiện mình một khi đối mặt Tử Li—— sẽ biến
thành một mao đầu tiểu tử mười lăm mười sáu, hầu gấp đến độ nguy cấp!
“Hoành, Hoành Húc!” Tử Li rốt cục tìm về chút khí lực trốn tránh cái miệng giác hút của Hoành Húc nói, “Từ từ, từ từ, hiện tại không được, dừng lại!”
Hoành Húc kéo tay y đặt trên đỉnh đầu trác trác (hôn, mổ nhẹ=]) mặt của y hỏi: “Vì sao không được?”
“Tóm, tóm lại chính là không được, sĩ binh còn đang trên chiến trường liều
mạng vì ta, ta như thế nào có thể ở trong này. . . . . . Cái kia chứ!”
Tử Li rũ xuống mi mắt khuất đi đáy mắt phức tạp thần sắc biến hóa nhẹ
giọng nói.
Cách thật lâu sau, khi Tử Li nghĩ rằng Hoành Húc đang phát giận thì chợt nghe được trên đầu chậm rãi thở dài nói:
“Được rồi, hôm nay trước hết buông tha ngươi, bất quá về sau có thể
thường gấp bội nga!”
Đột nhiên giương mắt liền chống
lại gương mặt trêu tức đùa cợt của Hoành Húc, bỗng nhiên cảm thấy có
chút cảm giác thiệt thòi lớn.
“Được rồi, ta cái gì cũng không làm, bất quá làm cho ta ôm một cái cũng có thể đi!”
“Ân!” Gương mặt đỏ bừng!
Hoành Húc cười khẽ, sau đó đem khung xương gầy teo toàn bộ ôm vào trong ngực, “Nhiều xương như vậy, ôm không thoải mái, bảo bối nhi, ngươi phải dưỡng chút thịt!”
“Ta cũng không phải gối ôm của ngươi!” Tử Li quyệt miệng khó chịu!
Hoành Húc khinh trác một chút, trêu đùa: “Đúng vậy, so với gối ôm còn hấp dẫn hơn! Là gối ôm xương!” (=]]])
“Hoành Húc!”
“Hảo hảo hảo, không tức giận!”
Hai người đang ở ổ chăn nùng tình mật ý, chợt nghe bên ngoài doanh
trướng một trận ầm ỹ, không biết đã xảy ra chuyện gì?