Chất Tử Điện Hạ

Quyển 4 - Chương 14: Dân oán




Đó là phủ nha Lân Châu thành.

Hai người nhìn lão nông đem mộc xa đỗ ở một bên, tiếp theo cõng lên bao tải kia run run đi lên bậc thang nâng vòng đồng xao gõ, đợi thật lâu sau mới thấy đại môn nhắm chặt kia hé ra một cái khe cửa, một tên quan sai thần tình không kiên nhẫn lộ ra nửa thân mình thần sắc không tốt nói gì đó, lão nông khúm núm nghe gã giáo huấn một trận mới được cho phép đi vào bên trong cánh cửa.

“Điện hạ tạm thời chờ ở chỗ này, đợi thần đến bên trong nhìn một cái!” Ngụy Thần hướng Tử Li chắp tay nói.

Tử Li gật gật. Chỉ thấy Ngụy Thần đi đến bên tường thả người nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà.

Lão nông bất an theo quan sai xuyên qua sân.

“Ngươi chờ ở chỗ này.” Quan sai ác thanh ác khí phun ra một câu liền đẩy ra một cánh cửa đi vào.

Trong ốc hỏa bồn bập bùng ấm áp khô ráo, phía trên hỏa bồn dùng thiết giá (như cái vỉ) đặt một cái đại oa (nồi lớn), trong nồi tràn đầy nhục (thịt) khối sục sôi phì hương nị khẩu (ngấy miệng), hai quan sai ngả mũ xoắn tay áo đang bưng bát vây quanh ở một bên ăn đến miệng đầy dầu mỡ gào to rung động.

“Đến đến đến, áp đại hay áp tiểu. . . . . .”

“Ta mua đại. . . . . .”

“Mẹ ôi, lão tử không tin ta không gỡ lại được, ta áp tiểu. . . . . .”

“Được rồi, mua xong thì rời tay mua xong rời tay a. . . . . .”

“Đại đại, đại đại. . . . . .”

“Tiểu tiểu, khai tiểu. . . . . .”

Bên kia, mười quan sai vẻ mặt phấn khởi đang vây quanh bàn vuông hô lớn, tiếng thét to vang vọng nhức óc.

“Mở rồi, hai năm một bốn, mười bốn điểm, đại ——”

“Mẹ nó ——, lại là đại!”

“Ha ha, phát tài rồi, hôm nay thật sự là tài thần hộ thân!”

“Này, ta nói hai tiểu tử các ngươi cũng đừng có mà cắn hết thịt chó, đại gia ta còn chưa hạ khẩu nha!”

“Hắc hắc,Chu gia, nhục oa (nồi thịt) lớn như vậy hai chúng ta cắn sao hết? Cho dù cắn xong rồi hậu viện không phải còn có rất nhiều gà vịt trâu bò sao?”

” Hai tiểu tử quỷ đói đầu thai các ngươi, đừng ăn, lại đây thay đại gia lắc xí ngầu!”

“Dạ dạ, đến ngay!” Hai quan sai kia vội buông bát tiến đến giữa chiếu bạc.

Chu gia đi đến bên nhục oa ngồi xuống, cầm lấy đũa gắp lên một khối thịt chó nóng hổi đưa đến miệng, miệng đầy mùi thịt, lại cầm lên hồ lô tửu ở bên hông đưa lên miệng uống ngay một hơi, tư vị này, thần tiên cũng bất quá như thế! Đang ăn bỗng nhìn thấy tiểu Lí đi giải quyết đã trở về.”Rơi xuống mao khanh (hầm cầu)?”

“Chu gia, hắc, mới không phải nha, chẳng qua lúc giải quyết xong trở về nghe được có người bên ngoài kêu cửa, là một lão nhân đến giao lương (giao lương thực), lúc này ở ngoài cửa chờ a!”

Chu gia lại gắp khối thịt nóng hôi hổi tước vào, hí mắt cảm thụ tư vị rượu thịt giao hòa trong miệng!

“. . . . . . Để lão tiến vào!”

“Dạ!” Tiểu Lí mở cửa ngoắc ngoắc cho lão nông tiến vào.

Chu gia mắt cũng không nâng nói: “Nhà ai? Mang bao nhiêu?”

Lão nông nhanh chóng thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm nhục oa, nuốt một ngụm nước bọt trả lời: “Sai đại ca, ta là Hứa gia ở Đại Vinh thôn!”

Tiểu Lí đã cầm sổ sách lật đến trang kia, “Đại Vinh thôn Hứa gia, ứng giao lương tam quân (1 quân=30 cân), đã giao một quân hai mươi cân, thiếu lại một quân mười cân.”

“Ân, một quân mười cân tức là bốn mươi cân lương, nói như vậy ngươi đã chuẩn bị đủ?”Chu gia thổi thổi nhục khối dính nước canh nói.

“Sai đại gia, ta. . . . . . ta chỉ chuẩn bị được mười ba cân, ngay cả cốc chủng (hạt giống) nhà của chúng ta cũng đưa lên , ngài cũng không thể dàn xếp thêm mấy ngày sao!” Lão nông cúi gập thân thể cầu xin.

“Được, không thành vấn đề, vậy đem lương kia lưu lại, ngươi có thể đi rồi! Tiểu Lí a, đưa lão ra cửa!”Chu gia không cho là đúng phất phất tay nói.

“Từ từ, từ từ, Sai. . . . . .Sai đại gia, vậy. . . . . . tôn nhi của ta, ta có thể lĩnh về nhà hay không? Ta lần sau nhất định sẽ giao đủ. . . . . . Ta không phải cố ý muốn thiếu lương, thật sự là bởi vì thu hoạch năm nay không tốt. . . . . . Sai đại gia xin phát chút từ bi, cho ta lĩnh tôn nhi về nhà đi! Hắn nhỏ như vậy xương cốt cũng yếu. . . . . . Thật sự chịu không nổi hàn khí lao tù! Ta quỳ xuống lạy ngài. . . . . . Ngài cho ta lĩnh tôn nhi về nhà đi!”

“Ngươi đừng quỳ lạy ta, ta không thể nhận nổi cái thọ này! Nếu mỗi người cũng giống như ngươi tả một câu không phải cố ý thiếu lương hữu một câu thu hoạch không tốt chẳng phải là thiếu càng nhiều? Không phải chúng ta muốn bắt nhốt tôn tử của ngươi, chúng ta cũng là ấn theo quy củ làm việc a! Thượng cấp phát xuống mệnh lệnh, nếu giao không đồng đều vậy phải mượn nhân thân để thế chấp! Cho nên ngươi cầu ta cũng vô dụng! Có nhiều khí lực náo như vậy không bằng mau mau về nhà gom góp lương đến chuộc người còn quan trọng hơn!”

“Sai đại gia. . . . . .”

“Tiểu Lí, thỉnh lão đi ra ngoài!”

Tiểu Lí kéo lão nông đi ra cửa phòng.

“Sai đại gia, ngài xin thương xót đi. . . . . . Hứa gia chúng ta cũng chỉ có hắn là độc đinh (con dòng) duy nhất, cha nương của hắn đều đi, bỏ lại chúng ta một lão một tiểu. . . . . . Hắn đã ở lao ngục qua mấy ngày, sống hay chết ta cũng không biết a, sai đại gia ——”

Chu gia mày không nhấc uống ngay một miệng Thiêu đao tử, đối với tiếng hô càng ngày càng xa mang theo nức nở khóc cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Tử Li tránh ở phía sau cây thấy đại môn phủ nha mở ra, tiếp theo lão nông bị quan sai thô lỗ đẩy dời ra ngoài cửa, lão nông ngã nhào trên đất vỗ vỗ ngực liên tục ho khan!

“Lão bá, ngươi không sao chứ?” Tử Li vội vàng tiến lên nâng lão dậy hỏi.

“Khụ khụ, khụ khụ. . . . . .” Lão nông ho đến thần tình chuyển thành sắc tương, chỉ vào đại môn nói không ra lời!

Lúc này Ngụy Thần từ trong phủ đi ra rơi xuống phía sau Tử Li.

“Ngụy. . . . . . Đại ca, bên trong đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Thiếu gia, chúng ta đi về trước, vừa đi vừa nói chuyện!”

Giúp đỡ lão nông trở lại tiểu viện bọn họ thuê, phát hiện An Cực Khanh đang vẻ mặt không vui đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức kéo dài mặt hỏi: “Các ngươi đi đâu vậy? Người kia là ai?”

“Cực Khanh, chúng ta vốn là muốn đến bên ngoài tìm chút thức ăn, nhưng gặp vị đại gia này, quan sai trong thành này thật sự là thứ ức hiếp dân chúng táng tận thiên lương!” Đem lão nông dìu đến đại sảnh ngồi xuống nghỉ tạm, Ngụy Thần ngẩng đầu lên nói.

An Cực Khanh nhíu mày, “Đừng quên tình cảnh hiện tại của chúng ta, chẳng lẽ các ngươi còn muốn xen vào việc của người khác sao?”

“Nhưng bọn hắn thật sự rất không có nhân đạo, quả thực là không để ý chết sống của người khác! Loại chuyện này, ta không thể xem như không thấy!” Tử Li tức giận nói.

“Hừ, khẩu khí thật lớn! Sau đó thì sao? Ngươi muốn làm gì? Vì dân trừ hại sao?” An Cực Khanh châm chọc, “Nếu là muốn làm cứu thế chủ ta khuyên ngươi vẫn là nên tiêu ý niệm này trong đầu, hảo hảo cân đo xem chính ngươi có bao nhiêu cân lượng!”

Tử Li bị lời của hắn đổ một cú, chỉ thấy y thần tình đỏ bừng, không biết là buồn bực hay là tu quẫn (xấu hổ)!

“Cực Khanh, ngươi có thể nào nói như vậy?” Ngụy Thần nhịn không được ngắt lời, “Đó cũng là trách nhiệm của thiếu gia không phải sao?”

“Trách nhiệm? Ta chỉ hiểu được trách nhiệm hiện tại của y là hảo hảo ở nơi này đừng đi xen vào việc của người khác khiến chúng ta thêm phiền toái!” Một khi tâm tình khó chịu thì tính tình ác liệt cái miệng không buông tha người của hắn liền xuất ra!

“Khụ khụ. . . . . . Các ngươi không nên tổn thương hòa khí!” Đây là lão nông mở miệng nói, “Những kẻ đó ức hiếp dân chúng chúng ta đã không phải sự tình một ngày hai ngày, chẳng qua năm nay đặc biệt không để ý chết sống của chúng ta chút thôi, khụ khụ. . . . . . Ta không ở đây làm phiền nữa, ta còn phải mau mau trở về gom góp lương thực đem tôn nhi của ta chuộc ra!” Lão nông nói xong tựa vào ghế đứng lên!

“Lão bá, ngươi không phải nói ngay cả cốc chủng trong nhà đều giao đi sao? Ngươi còn lấy cái gì mà gom góp?” Tử Li hỏi.

“Tuy rằng hàng xóm thân thích đều mượn hết, nhưng ta. . . . . . ta cũng không thể trơ mắt nhìn tôn nhi ta chịu khổ a!” Lão nông lau một phen lệ nói.

“Chúng ta giúp ngươi cứu tôn tử ra được rồi!” Tử Li nhìn An Cực Khanh nói, “Này cứu một người cũng, cũng là có thể đi!”

An Cực Khanh từ chối cho ý kiến.

Lão nông kích động ôm tay Tử Li nói: “Thật sự, Tiểu ca, ngươi thật sự sẽ cứu Tôn nhi ta ra?”

Tử Li giật nhẹ miệng nhìn nhìn Ngụy Thần kiên trì nói: “Ngụy đại ca, có thể giúp lão cứu một người không?”