Nghe được đồng liêu la lên, những thị vệ khác nhanh chóng từ trên giường bò lên, “Sưu sưu” rút kiếm chạy ra.
Ngoài mạn thuyền đã có vài tên Hắc y nhân phi thân nhảy lên chỗ khoang thuyền của Hoành Húc.
“Thập tam Thập tứ, tức khắc đến khoang thuyền bảo hộ chủ thượng!” Thị vệ
trưởng bị Hắc y nhân cuốn lấy không rảnh phân thân vội vàng thi lệnh,
đồng thời giơ kiếm sắc bén hướng địch nhân công tới.
Người tới tổng cộng mười lăm người, võ công tu vi cùng bọn chúng tương xứng,
nếu lấy hình thức một chọi một với đối phương là tuyệt không thể thừa
dịp cơ hội, nhưng mắt thấy số lượng người của đối phương cũng là gấp hai nhân số bọn họ, trong lúc song phương hỗn chiến, thị vệ lấy một địch
hai dần dần rơi vào thế yếu.
Hoành Húc mở cửa khoang
thuyền, nghênh diện mà đến cũng là một lưỡi đao hàn quang băng lãnh, bởi vì liên tiếp mấy ngày không ngừng cuồn cuộn chuyển vận nội lực, mười
thành công lực của Hoành Húc đã tiêu hao chỉ còn năm thành, khi hắn đối
mặt thích khách dùng hết toàn lực xuất một kích không thể giống như dĩ
vãng vận dụng nội lực đem người đánh văng ra, chỉ có thể liên tục lui về phía sau tiếp theo thân mình nghiêng sang một bên, khó khăn lắm mới né
qua một kích trí mạng của đối phương, thừa dịp nháy mắt Hắc y nhân ngẩn
người ra vội vàng vận chưởng đưa gã đánh lui.
Còn
chưa kịp thu chưởng, dư quang bỗng nhiên nhìn thấy một tênHắc y nhân đã
nhảy đến bên giường đang giơ kiếm muốn đâm xuống.
“Không ——” Hoành Húc hét lớn một tiếng, lập tức vận sức toàn thân phóng ra bàn tay câu thành vuốt thẳng đến cổ họng đối phương. Chiêu thức quá mức tàn nhẫn làm cho Hắc y nhân không thể không hồi kiếm ngăn cản.
Hoành Húc hai mắt đỏ sậm, trong mắt bốc lên cuồng nộ bạo lệ cho dù là sát thủ thị huyết như mạng cũng nhịn không được sống lưng sinh lạnh.
Thế công rõ ràng muốn rút mạng làm cho Hoành Húc rốt cục như nguyện một
phen kháp (bóp) ở yết hầu Hắc y nhân cũng đưa gã gắt gao xụi ở góc
tường, tiếp theo dưới ánh mắt kinh ngạc khủng hoảng của gã, đồ thủ (bàn
tay giết người) đã xuyên thủng vào trong ngực gã, nắm lấy trái tim đang
phanh phanh nhảy lên hung hăng mà bóp.
Đang lúc Hoành Húc đắm chìm trong huyết tinh giết chóc, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng đau xót.
“Chủ thượng!” Thập tam rốt cục thoát khỏi dây dưa phi thân vào kêu lên một
tiếng sợ hãi, vội vàng tiến lên đánh rớt lưỡi đao còn muốn khảm sâu của
tên đánh lén.
“Chủ thượng..” Thập tam thần sắc kinh hoảng đỡ lấy thân hình có chút không xong của Hoành Húc.
“…Ta không sao!” Hoành Húc đẩy ra tay hắn, “Lấy Bích chỉ kiếm của ta đến!”
“Dạ” Thập tam lại cùng địch nhân so qua mấy chiêu, sau khi trả giá đại giới
bị chém mấy đao rốt cục lấy được Bích chỉ kiếm đang đặt ở trên hình trụ.
Bỗng nhiên một người phá cửa sổ xông vào, nguyên lai là thị vệ trưởng đầy
người vết thương. Hắn cùng với Thập tam cùng công kích mấy Hắc y nhân
tiến đến xong vội vàng nói: “Chủ thượng, nguyên lai bọn họ còn có viện
binh, nơi đây không nên ở lâu, ngài nhanh mang theo công tử nhảy sông
rời đi đi!”
“Phanh đinh ” Thập tứ vừa đánh vừa lui
làm cho địch nhân tới gần trong khoang thuyền, “Chủ thượng, bọn họ nhân
số rất đông, chúng ta sắp chống đỡ không được !”
“Thập tứ, nơi này chỉ có thương thế của ngươi là nhẹ nhất, ngươi chạy nhanh hộ tống chủ thượng rời đi!”
“Được”
Hoành Húc cùng Thập tứ ôm thiếu niên ẩn núp dưới bóng đêm lặng lẽ lẻn vào
lòng sông, ba người dọc theo dòng nước phiêu xuống hạ du, tới khúc sông
thoáng an toàn mới đi lên bờ.
Bên bờ là tùng lâm rậm
rạp, tán cây ngăn cách lớp chảy của ánh trăng, trên nền đất thực vật dây leo sinh trưởng sum xuê lần lượt quấn quanh lên một đạo tường cao dựng
thẳng “Cấm đi vào”.
“Dọc theo bờ sông đi!” Hoành Húc trấn định hạ lệnh.
May mắn sau khi đi đến hừng đông liền ra khỏi khúc sông tùng lâm tới được
một mảnh đất thảo nguyên, hạ du của Lục giang là nơi tụ cư của dân du
mục, may mắn gặp hoàn cảnh địa lý thủy phong thảo nhuận (mưa thuận gió
hòa thực vật sinh trưởng tốt) cung cấp cho bọn họ cuộc sống đầy tài
nguyên.
Ba người cả người chật vật xuất hiện, lập tức đưa tới những ánh mắt phi thường kinh ngạc của mục dân.
“Tắc âm bạch nỗ ( lời thăm hỏi ân cần của dân du mục)!” Tộc trưởng mang theo tiểu hỏa (1 nhóm người) tuổi trẻ đi đến trước mặt Hoành Húc, đánh giá
bọn họ một phen, tiếp theo dùng ngữ văn mang theo nồng đậm âm Trung
Nguyên hỏi, “Các người cần giúp gì?”
” Quần áo sạch
sẽ, thuốc trị thương, ngựa.” Hoành Húc ngắn gọn sảng khoái mở miệng nói. (khiêm tốn khiêm tốn nào = =)
Tộc trưởng gật đầu, tiếp theo hạ lệnh cho người chuẩn bị.
“Hiệp sĩ đi theo ta.” Hai gã người hầu đưa bọn họ lĩnh đến một cái lều trại,
nâng lên quần áo sạch sẽ nói, “Không có phục sức Trung Nguyên, các hiệp
sĩ thỉnh chấp nhận! Đây là thuốc trị thương!”
Hoành
Húc trước giúp thiếu niên thay y phục sạch, sau đó tự mình cởi ra y bào
ướt đẫm, để thị tòng đơn giản xử lý miệng vết thương một chút, khi thay
xong trang phục du mục của bọn họ quay đầu lại mới phát hiện Thập tứ vẫn khoác trang phục ẩm ướt mặt băng bó đứng ở một bên.
Hoành Húc không khỏi nhíu mày.
“Thuộc hạ chờ chủ thượng đổi trước!” Thập tứ vội vàng ôm quyền cúi đầu nói.
“Hiệp sĩ, tộc trưởng chúng ta cho mời!” Một thị tòng khác tiến vào hướng Hoành Húc nói.
Hoành Húc ứng một tiếng theo người hầu ra lều trại đi vào trong lều tộc trưởng bọn họ.
“Hiệp sĩ từ đâu mà đến? Lại muốn đi về hướng nào?”
“Ta là nhân sĩ nơi kinh thành, muốn hướng đến Đạt Khất thành tìm người!” Hoành Húc thản nhiên trả lời.
“Nga? Đạt Khất thành? Nơi này cách Đạt Khất thành có trăm dặm xa, hiệp sĩ tựa hồ thân bị thương, thật sự không nên chạy đi, sao không ở lại nơi đây
an dưỡng, đợi ứ thương khỏi hẳn rồi đi cũng không muộn!”
“Tộc trưởng có tâm! Nhưng ta trì hoãn không được!” Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng Hoành Húc không khỏi lo âu, “Nội nhân (vợ) thân nặng kịch độc,
phải lập tức tìm đến ‘Thánh dược thủ ’!”
Tộc trưởng
vừa nghe,thoáng chốc sửng sốt, tiếp theo vỗ tay cười nói: “Hiệp sĩ không cần đi Đạt Khất nữa, ‘Thánh Dược thủ ’ ngay tại nơi này!”