Tử Li định thời gian
trốn đi là ba ngày sau cũng không phải không có căn cứ, bởi vì trước đó
hắn đã nghe từ đám cung thị nói chuyện phiếm một tin tức trọng yếu, đó
là hoàng đế Hoành Húc sẽ rời cung đến quốc tự tiến hành trai tịnh. Nghe
nói đây là một hoạt động quan trọng được quan tâm nhất, là quy củ từ
khai quốc hoàng đế tức lão ba của lão ba của lão ba có thể còn có vài
tên lão ba của Hoành Húc định ra, dụ ý ở chỗ cùng vạn dân cùng khổ, hy
vọng trời xanh cảm động vì sự chân thành mà ban phúc trạch.
Nghe thế Tử Li lại đem hoàng đế ra vẻ đạo mạo kia khinh bỉ một cái, trai
tịnh nói nghe thật đường hoàng, kì thật nói trắng ra chẳng qua là hoàng
đế ăn quá nhiều thức ăn mặn đầy dầu mỡ nên muốn đi nhai hai ngày rau
xanh cho tan dầu thôi! (=]]]])
Nhưng khinh bỉ thì
khinh bỉ, Tử Li vẫn là thực may mắn có thể có thời cơ tốt như vậy. Chỉ
cần cái tên bạo quân biến thái kia rời cung, hắn sẽ có thể nhân cơ hội
này chuồn đi! Đã tiêu tốn tâm cơ chuẩn bị đích đáng mọi sự , Tử Li như
thế nào cũng không nghĩ ra lại thu được một cái tình thiên phích lịch
(sét đánh giữa trời quang) như vậy.
“Cái gì?” Vừa
nghe cung thị truyền lời, Tử Li bật người từ trên ghế nhảy dựng lên, ly
trà trên bàn cũng vì cả kinh mà lay động vài cái, “Vì cái gì muốn ta đi? Dựa vào cái gì muốn ta đi?”
Bị cấm chỉ ra cung đã đủ làm cho hắn phiền lòng, hiện tại cư nhiên còn bắt hắn đi theo? Mẹ ôi,
một không phải là con của hắn, hai không phải là thần tử của hắn, bản
thân mình là một chất tử lại phải chạy đi theo hắn trai tịnh vì Sở Kinh
cầu phúc? Tuy rằng hắn không phải An Cẩn Du nguyên bản, nhưng với tư
cách là người đương nhiệm thân thể này, hắn có nghĩa vụ thay An Cẩn Du
đưa ra phản đối! Hơn nữa tối trọng yếu là nếu đi theo, ở cái chỗ tên
biến thái không coi vào đâu kia mình còn như thế nào trốn a?
Tử Li túm hai cái đồ trang sức treo lủng lẳng(*) trên mũ quan ở trong
phòng phát điên đi tới lui, bỗng nhiên dừng lại nhìn chằm chằm cung thị
vẫn cúi đầu đứng ở một bên hỏi: “Không đi được không?”
Cung thị tựa hồ đối với câu hỏi của Tử Li sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu không chút hoang mang đáp: “Điện hạ, nô tài chỉ là truyền lời giúp bệ
hạ, bệ hạ nói nếu ngài có ý kiến gì thì có thể đến chỗ bệ hạ.”
Tử Li vừa nghe nhất thời ngậm họng, muốn hắn đến chỗ tên biến thái kháng nghị không bằng trực tiếp làm hắn quên đi.
“Điện hạ, nếu là ý chỉ của bệ hạ, ngài liền làm theo đi! Trăm triệu không thể làm bệ hạ bực bội, nếu không sẽ phải bị trách phạt .” Minh Nguyệt ở một bên nhẹ giọng nói.
Đối với hiện trạng của Tử Li,
Minh Nguyệt là nửa vui nửa lo. Nàng không phải là không hiểu được quan
hệ giữa hoàng đế cùng Tử Li, cũng không phải không hiểu được mâu thuẫn
của Tử Li đối với loại quan hệ này của bọn họ. Tuy là biết trong lòng Tử Li không thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới hoàng đế kia thủ đoạn cường
ngạnh cùng tầm mắt lạnh lẽo thì liền nhịn không được phát run, nếu điện
hạ lại ngỗ nghịch ý tứ của hắn không phải là lấy trứng chọi đá, tự tìm
đau khổ sao? Huống hồ tại nơi thâm cung này, một kẻ đơn độc chìm nổi
không có quyền không có thế có thể leo lên đến nhất phương quyền quý, có thể tìm được một ngôi nhà che chắn là cực khó khăn, đặc biệt khi người
này không phải là hoàng tôn đại thần quyền quý bình thường mà là đệ nhất thống lĩnh cao cao tại thượng nắm quyền to sinh sát, leo lên vương vị
hoàng đế tuy rằng khiến người đố kỵ nhưng cũng có thể ở trong huyệt xà
đàm muốn tìm một phương đặt chân!
Tử Li trơ mắt nhìn
tình hình đúng là một vạn cái không vui, nhưng hắn rất rõ ràng lời của
Minh Nguyệt không phải là sai, nếu còn tiếp tục nghịch ý tên biến thái
hoàng đế kia, mình tuyệt đối không có một thứ trái cây ngon lành mà ăn,
hảo hán không chịu thiệt trước mắt a!
Tử Li chỉ có
thể buồn bực ngồi trở lại ghế trợn trừng mắt nhìn cung thị truyền lời,
hướng về nơi gây ra phiền muộn cho hắn phất tay nói: “Được rồi, được
rồi, truyền lời xong thì mau cút đi.”
“Dạ, dạ, nô tài cáo lui.”
Hai ngày rất nhanh trôi qua, ở ngày trai tịnh, hoàng đế Hoành Húc mang theo lục cung phi tần, văn võ bá quan, số ít hoàng thất quý tộc đủ bối phận, rất nhiều vệ binh, chậm rãi khởi hành về phía quốc tự Trường Khôn tự
ngoài vùng ngoại ô kinh thành.
Tử Li buồn bực đến cực điểm ngồi ở trên kiệu nhỏ dưới hàng đuôi cuối cùng trong cái đội ngũ
thật dài, hùng hùng hổ hổ nói: ” Này rõ ràng là kỳ thị thân phận,đúng là lợi dụng chèn ép người.” Một phen xốc lên bức màn quát, “Cái tên gia
hỏa ở bên ngoài, các ngươi tưởng đang quẩy đòn gánh a, lắc gì ghê vậy
hả?” Bất quá tiếng la rất nhanh bị lấn át giữa những tiếng hô to hoàng
đế vạn tuế của đám người chật chội ở hai bên đường.
Tử Li nghẹn cháy khí thả mành xuống, tiếp tục mắng: “Tử cỗ kiệu, tử kiệu phu, tử hoàng đế.”