“Không được, ô ——” Tử
Ly nghiêng đầu ý định tránh né cái hôn sắp giáng xuống của tên Hoành Húc nhưng lực lượng chênh lệch quá lớn, cuối cùng đắng cay mà bại trận.
Không những môi bị “xâm phạm” mà hắn lại thản nhiên đem đầu lưỡi ngoáy
trộn đùa giỡn trong miệng cậu. Đầu Tử Ly run lên, trừng mắt nhìn tên nam nhân trước mắt giở trò ác ý. Môi Hoành Húc vừa ly khai, cậu lập tức gân cổ mà quát “Má ơi!! Đồ biến thái! Biến thái! Lão tử cảnh cáo ngươi, lão tử mang đai đỏ quyền đạo đáy! (Uầy thật ra em mới có đai trắng thôi ! ) , ngươi mà không dừng lại lão tử liền phế đi —–“
Hoành Húc
ngoảnh mặt làm ngơ, ngăn chặn cái chân đang làm loạn của Tử Ly, kéo lê
nụ hôn nồng cháy mạnh mẽ tuột xuống tới tận cổ, vừa mút vừa cắn thành
một đường như kí hiệu chiến tích cho một lần công thành thắng lợi.
“Không cho phép chạm ta, lão tử cảnh cáo ngươi lần nữa, ta biết võ đấy!! A ——” Cả người Tử Ly giật nảy lên khi cảm nhận được hai nhũ hồng trước ngực
bỗng nhiên chôn sâu trong cái ấm áp của vòm miệng. Cái lưỡi cứ linh hoạt mà dạo vòng quanh hai điểm mẫn cảm ấy.
“Ghê tởm quá! ! —— buông ——” Cơn giận khiến mặt cậu đỏ lừ lên. Cái thứ hành vi âu yếm của mấy
tên đồng tính kiểu này cậu không thể chấp nhận được.
Tiếng thét
chói tai hết sức đặc biệt của cậu cuối cùng cũng đánh tỉnh được Hoành
Húc, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào vị thiếu niên đang ra sức phản kháng
rồi tỏ vẻ hài lòng khi đôi mắt đen láy như chú nai con này chất đầy sự
xấu hổ, giận dữ lẫn kinh hãi. Bất giác trên môi Hoành Húc nhếch nhẹ một
nụ cười âm tà “Trẫm vốn muốn ngươi cảm thấy rõ thế nào là ghê tởm, ngươi càng ghê tởm trẫm lại càng cao hứng!”
Vừa nói xong, không kịp để cậu hoàn hồn thì “Soạt” – Tiếng xé vải vang lên minh chứng cho mảnh áo
che thân cuối cùng thoát khỏi người Tử Ly, đồng thời, chọn lấy một góc
ống tay áo nhét vào miệng cậu.
“Hưmmmhh ~~~~~ “
Hoành Húc
giữ chặt thắt lưng cậu, ác ý cố tình cọ sát phần hạ thể mình vào điểm
mẫn cảm giữa hai chân, chưa kể kèm theo bàn tay không yên phận nhẹ nhàng trượt dần từ thắt lưng đến phần mông trắng như tuyết kia. Sau đó, không ngần ngại mà lẫn một ngón tay len giữa chúng, sục sạo tìm kiếm vùng
mật cấm.
Hành động của tên hoàng đế khiến Tử Ly không ngừng run
rẩy, khắp người nổi da gà lên hết đợt này đến đợt khác. Sự hoảng sợ cộng thêm phẫn nộ bùng phát trong ánh mắt nhìn thẳng vào tên nam nhân trước
mặt.
“Không cần dùng thứ ánh mắt ấy nhìn trẫm! Ngươi có biết hay
không bộ dáng này thực quyến rũ người. Nó đầy dụ hoặc đến nối khiến trẫm nghĩ muốn lập tức đem ngươi ….” Hoành Húc ngân dài câu nói, nắm lấy Tử
Ly thon dài trắng nõn chân mà lôi kéo “ — ăn — toàn– bộ!”
“Hưmmmm~~~~~~~~~~” Cậu gào lên trong bất lực, trán lấm tấm mồ hôi, hoảng loạng mà lắc lắc
cái đầu như thể muốn ngăn lại hành động kế tiếp của hắn.
“Quá trễ rồi, Tam hoàng tử!”
Tử Ly gần như nín thở khi nhìn Hoành Húc thay đổi tư thế giữa hai chân
mình, đập vào mắt cậu là một “tư thế’ đang chuẩn bị dùng toàn lực mà
“công thành”.
“Rầm —— ” Đang ở thời khắc mấu chốt bất thình lình nóc nhà rung chuyển lớn.
“A —— “
Tiếp theo tiếng hét là một đống hỗn độn gồm người và vật thể rớt thẳng xuống đất kèm theo vô vàng âm thanh chói tai phụ họa
“Thịch!” Vật thể rốt cục chấm đất.
“Ai aia aiai! Đau đau đau, sao tự dưng cái mái hiên chết tiệt này phản chủ
là sao!!?” Chủ nhân của tiếng gào khóc kêu rên ấy là một kẻ toàn thân
lôi thôi lếch thếch, tóc xõa tung, râu ria xồm xoàm.
Ngay lập tức, mặt Hoành Húc còn đen hơn cả đêm không trăng.
Nhưng đối với Tử Ly, mặc kệ tên này rốt cuộc là ai đi nữa, cậu cũng buông
được một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay phắt mắt trừng trừng tên
Hoành Húc vẫn còn đang tiếp tục động tác : “Ô ô ô ô ô ô ——” ( phiên dịch cho mọi người rõ ha: Còn không cút ngay cho ta ——)
“Hoàng huynh, ngươi chưa bao giờ sai người đi sửa sang lại cái ngự thư phòng này à ?
Nó chẳng khác gì cái miếu đổ nát cả, thật mất thể diện hoàng đế à nha–
!!”
Một cái. Hai cái. Trán bắt đầu nổi gân xanh.
Cái tên
vừa mở miệng chê bai “ngự thư phòng hoàng đế” kia bắt đầu chật vật mà
đứng dậy, xoa xoa cái bàn tọa đau nhức của mình, khập khiễng tiến gần
tới. Bất thình lình như phát hiện điều gì đó quái lạ, cái miệng kia lại
bắt đầu la lên: “A —— hoàng huynh, nguyên lai ngươi đang bận việc nha!
Hắc hắc, hắc hắc, ta thật sự xin lỗi, quấy rầy , quấy rầy! Ta đi ra
ngoài trước, hai vị chậm rãi, bất quá nên kiềm chế chút nha, lỡ làm đau
thắt lưng thì không tốt lắm đâu! “
Tử Ly vừa nghe xong đã muốn
đem hắn biển thành đầu heo mà chặt chém, không cần tới phiên Hoành Húc – người đang nhẫn đến mức sắp phát nổ. Hắn vừa quay đầu lại, tầm mắt nhìn liền lập tức phóng ra hàng loạt lưỡi dao sắc bén đến nỗi có thể chọc
thủng lốp xe mà cắm thẳng vào người tên đối diện phá đám.
“Hoàng huynh, sao lại nhìn đáng sợ thế, ta cũng là mang ý tố mà!” (gặp ta ta chém chứ không nhìn như hoành húc đâu =)))
“Hoành —— khánh —— tên khốn khiếp chết tiệt này! Ngươi không thể một lần học
theo qui củ mà đi cửa chính sao hả? Mỗi lần trở về không phải cửa sổ gãy thì tường đổ, lần này còn “xơi” thêm phía trên? Nếu ngươi lần sau còn
dám hủy hoại hoàng cung một mảnh gỗ thôi, trẫm sẽ dùng xích đen đem
ngươi khóa trong thiên lao.” Hoành Húc nghiến răng nghiến lợi nói.
Thế mà tên kia lại vung tay tỏ vẻ không thèm quan tâm, nói: “Hoàng huynh,
lời này ta đều nghe đến mòn cả tai rồi! Còn ca từ nào mới mẻ hơn nữa
không?”
Ầm. Gân xanh lại hiện thêm một cái.
Tử Ly đã nhẫn
đến mức ruột gan đều sắp lộn ngược lên. Cậu ra sức dùng lưỡi đảy miếng
vải ra khỏi miệng mình, hai mắt đỏ ngầu, quát: “Con mẹ nó, hai người các ngươi là lũ biến thái, muốn uống trà đàm đạo việc nhà thì trước hết
buông lão tử ra!!!”