Hoành Húc nhíu
nhíu mi, chăm chú nhìn Tử Ly – tên hoàng tử lúc thì cau mày tỏ vẻ khó
khăn chật vật lúc thì như thể đắn đo suy nghĩ gì đó mà thì thào tự nói,
từng nét biến hóa trên gương mặt cậu đều bị Hoành Húc thu hết vào tầm
mắt. Bỗng nhiên hắn cảm thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn kia chốc thả lỏng
chốc gấp gáp thật ra có điểm thú vị.
Nói về tên thích khách,
hình như hắn phát hiện Tử Ly mang bộ dạng tựa hồ “thấy chết mà không
cứu”, bản năng sinh tồn lập tức trỗi dậy, khiến hắn chịu đựng đau đớn mà dùng hai tay đã bị bẻ gãy lết trườn trên đất hướng đến cậu. Tấm thảm
dưới thân cũng bị máu tên thích khách làm cho loang lổ. Hắn gian nan di
chuyển đồng thời hai mắt sáng quắc nhìn Tử Ly chằm chằm.
“Điện hạ — điện hạ, thuộc hạ làm hỏng đại sự… nhưng là —- nhưng là, cầu ngài cứu cứu thuộc hạ — thuộc hạ nguyện làm trâu ngựa báo đáp ân này “
Tử Ly nghe xong cả người sợ đến chết điếng lên, theo phản xạ mà kháng cự
lại bàn tay đầy máu đang không ngừng muốn nắm lấy góc áo cậu. Bản thân
Tử Ly một bên thì tự lẩm ba lẩm bẩm, một bên cố gắng tìm mọi cách lùi xa khoảng cách với tên thích khách.
Thật sự là bị ngươi hại chết !
Ngươi — ngươi đừng tới đây . Ta đã nói với ngươi ta không biết ngươi,
cho dù trước kia biết ngươi hiện tại ta cũng không nhớ rõ ngươi a !!! Mà thậm chí hiện tại dù nhớ rõ quan hệ giữa ta với ngươi thì cũng không
thể nào cứu được ngươi nha, ai kêu tội ngươi phạm chính là ám sát hoàng
đế như vậy chứ? Huống hồ ta bây giờ cái mạng của chính mình còn muốn bảo toàn không nổi , muốn ta như thế nào cứu ngươi? Chưa kể hiện tại ngươi
nói như vậy chẳng phải là muốn lôi ta cùng chìm chung một thuyền* với
ngươi sao ??
Hoành Húc vừa lòng khi bắt giữ được sự sợ hãi hiện
lên trong mắt Tử Ly, trong chốc lát mới lạnh giọng mở miệng nói: “Tam
hoàng tử bây giờ còn có gì lời muốn nói?” Âm giọng ngạo nghễ ẩn ẩn lộ lộ ra thái độ như thể nắm chắc phần thắng rằng con mồi sẽ mau chóng sa
bẫy, nằm gọn trong lòng bàn tay chính mình.
“Này.. này chỉ bằng
một lời nói phiến diện từ hắn như thế nào có thể kết luận chuyện này
chính là ta chủ mưu?! Huống hồ hắn hiện tại cái dạng này, ta làm sao
biết hắn không phải do vu oan giá hoạ mà ra?”
“Hừ, đến nước này
mà còn giảo biện* ? Nếu theo cách nói của ngươi, chẳng lẽ phải chính mắt thấy ngươi cầm kiếm tới giết trẫm còn không thì không thể kết tội
ngươi? ” Hoành Húc một bộ hàn quang liệt liệt* như thể hận không thể đem Tử Ly ngay tại đây bằm ra trăm mảnh.
“Ách, ta cũng không phải ý
tứ này! Ta là nói, kia… nếu muốn phán định một người có hay không thật
sự phạm chuyện này, ít nhất phải kết hợp nhiều phương diện căn cứ chính
xác lại, chỉ dựa vào khẩu cung một người căn bản là không thể trở thành
hữu lực chứng cứ mà theo, càng không thể trở thành bằng chứng để phán
định hành vi phạm tội.” Tử Ly trả lời gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Một tên nhân chứng chỉ biết trơ mắt nhìn cùng một mớ khẩu cung nhắm thẳng vào
cậu mà “sát” *- những thứ này ắt hẳn đều là cảnh dàn dựng; hiện tại cục
diện đối với cậu thật phi thường bất lợi.
“Bệ hạ, tội danh ám sát này không phải người bình thường có thể đảm đương được hoàn hảo, ta
chỉ đơn thuần là một tiểu nhân vật, không có quyền lại không có thế,
làm sao lại có người cam nguyện mạo hiểm tính mạng chính mình thậm chí
là sinh mệnh cửu tộc mất đi để tuân theo lời ta sai khiến mà ám sát bệ
hạ?”
“A, vấn đề này chẳng phải trẫm mới vừa hỏi ngươi sao? Ngươi
nói thử xem… vì sao có người hội tổn hại tính mạng chính mình thậm chí
đúng tính mạng cửu tộc cũng muốn nghe lệnh ngươi – một tên tiểu nhân vật không có quyền không có thế để đến ám sát trẫm?”
Vốn dĩ muốn đem lí do thoái thác này để dời đi sự chú ý của hắn, thật không ngờ, hắn
lại có thể “phản công” ngay tức khắc như thế, đem vấn đề lật ngược lại
mà áp đảo Tử Ly. Cái này thật đúng là tự chui đầu vào lưới mà… * Chẳng
những bị đánh trở tay không kịp mà còn bị bức ép dồn về đường cùng nữa.
*Ực– ực* Tử Ly nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, nhưng vẫn kiên trì nói
“Bệ hạ, ta không có khả năng làm như vậy, cũng không có động cơ để làm
chuyện này. Xin phép cho ta nói thẳng, nếu lần này ám sát thành công, ta được ưu đãi cái gì? Đáp án đúng : không có. Chẳng những không có lợi gì ngược lại còn có thể đưa tới họa sát thân. Một việc mà mất cả vốn lẫn
lời* như thế trừ phi là tên ngốc tử mới đâm đầu vào làm.”
Hoành Húc nghe xong, ánh mắt bất chợt biến động. Nối tiếp theo đó là thần tình đầy thâm ý mà nhìn chằm chằm Tử Ly.
Tử Ly cảm thấy được tầm mắt ấy tựa như một tia X quang đương đại * chiếu
rọi thẳng lên thân mình từ thấp lên cao, từ trong ra ngoài; cứ như thể
muốn phân cậu ra làm trăm mảnh để soi xét từ tí một. Hành động của hắn
khiến toàn thân cậu đều nổi hết da gà lên, tệ hơn nữa chắc nấm mốc ngứa
cũng mọc sạch sẽ a…
Hoành Húc không nói gì, lặng lẽ đánh giá cậu trong chốc lát. Bỗng nhiên, lên tiếng ra lệnh cho tên thị vệ bên cạnh
cùng Lẫm công công: “Các ngươi đi xuống hết cho trẫm.”
“Tuân lệnh, bệ hạ!”