Chất Nữ

Chương 50: Tiệc Trà




Điện hạ lo lắng cho mình như vậy, nếu đổi thành bất cứ phụ tá nào khác, đều cảm động rớt nước mắt một phen.

Thế nhưng Khương Tú Nhuận bị thái tử yêu mến đã lâu, người cũng đạt tới cảnh giới trầm cảm tới nơi, nếu tiếp tục khách khí nữa sợ rằng mình chịu áp lực quá lớn, liền không khách khí vung tây nói:

- Cảm tạ thái tử hậu ái, chỉ là hai người cùng ngủ quá nóng, không thoải mái!

Thái tử bị tiểu phụ tá cự tuyệt cũng không để tâm. So sánh ra thì hỏa khí của Khương thiếu phó càng vượng, thì Thái tử lại càng nhu hòa.

Lần này hai người họ cùng tới tiệc trà do Mộc Phong tiên sinh chủ trì.

Trong tiệc trà, ngoại trừ môn sinh do Mộc Phong tiên sinh coi trọng ra, còn có các danh sĩ đại nho của chư quốc đến Đại Tề du học, cùng tụ tập ở một nơi, coi là thịnh yến tụ họp hiếm có.

Mộc Phong tiên sinh chí thú cao xa, khách mời cũng đều là người có học vấn, làm thơ chia vui, bình phẩm thi từ.

Các nhân sĩ lần lượt đọc thơ mà mình làm, sau đó chia sẻ tâm đắc.

Mộc Phong tiên sinh tên tuổi vang dội, sau khi tới tiệc trà, người đến đều ghi chép lại thơ ông làm, sau đó lưu truyền rộng rãi thậm chí còn được sử dụng trong cả tuyển tập "cung đình ca", phổ làm nhạc biểu diễn khi vương hầu tướng lĩnh mở tiệc.

Cho nên tên của Mộc Phong tiên sinh thật sự là một danh hào khiến người người kính ngưỡng.

Tề quốc tôn trọng âm nhạc thanh nhã, nhất là trong thành Lạc An vừa có thể tấu đàn vừa gẩy cổ cầm, thực sự khiến người ta ghé mắt trông coi.

Chiến loạn lúc tiền triều, rất nhiều cổ khúc bị chiến hỏa của chiến tranh thiêu trụi, trở thành tuyệt xướng. Rất nhiều chi sĩ cả đời, đều lập chí muốn phổ lại nhạc khúc, mà Mộc Phong tiên sinh lại là một trong những người đó, hôm nay trong tiệc trà ông ấy cũng tấu một bản từ khúc mà bản thân đã tu bổ lại.

Về phần " đổi gió", đối với Phượng Ly Ngô vốn là kẻ say mê tại hồng trần mưu quyền thiện hạ, chỉ là nói suống, hắn chỉ hứng thú với quốc sách dân sinh mà thôi.

Kỳ thật ở kiếp trước, trogn thành Lạc An tiệc trà của Mộc Phong tiên sinh chính là thịnh yến hiếm có. Ông ấy vốn không phải người mua danh chuộc tiếng, hàng năm cũng chỉ mở có một lần tiệc trà, thậm chí có lần thì hai năm vẫn yên ắng không có động tĩnh gì.

Mà Khương Tú Nhuận kiếp trước chỉ là một ngoại thất, mặc dù nàng xã giao rộng rãi, nhưng thủy chung không thể tham gia loại tiệc trà cao nhã như thế này được.

Không nghĩ tới kiếp này nàng lại dùng thân phận là môn sinh của Mộc Phong tiên sinh tham dự, thực sự trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hơn nữa còn có cảm giác không chân thực.

Chờ đến yến hội lúc, nàng mới phát hiện người trong thư viện có thể tới tham gia yến hội, phần lớn đều là đệ tử của Thiên Cán phân viện, những cũng chỉ có vài người mà thôi.

Còn nàng thân là đệ tử Đinh viện, đến đây tham gia yến hội đều khiến người ta kinh ngạc.

Kính hầu Phạm Trung Khôn mang theo ngoại tôn nữ là Điền cơ, cũng có mặt tại yến hội.

Trông thấy thái tử mang theo tiểu Khương công tử đến đây, Kính hầu chỉ hừ lạnh một tiếng.

Gia tộc Kính hầu ở thành Lạc An chính là danh môn vọng tộc lâu đời, năm đó khai quốc tiên đế gặp nạn, gia tộc ông ta chính là một trong tam đại gia tộc hộ giá tiên đế.

Năm đó Phượng Ly Ngô không bị phế, một phần công lao cũng là do Phạm gia bọn họ.

Cũng vì nguyên nhân đó, nên Kính hầu luôn luôn tự cao tự đại.

Lần này, cháu gái ông ta trở thành thái tử phi nhân tuyển, Phạm gia cũng là mở mày mở mặt.

Ông ta chỉ có một muội muội, lấy chồng ở tận Cao Ly xa xôi, hiện tại cháu gái lại gả về Đại Tề, nên ông ta cũng thay cho muội muội lo lắng chu toàn cho cháu gái của mình.

Nhưng là bây giờ ngay cả danh sách chính phi trắc phi cồn chưa có công bố, vậy mà chất nữ Ba quốc lại vào phủ trước. Chẳng khác nào tát vào mặt Kính hầu và Điền Oánh.

Nếu theo lời Điền Oánh nói, thái tử và tiểu Khương công tử này quan hệ tựa hồ không sạch sẽ lắm, thái tử lại bị nam sắc mê hoặc! Yêu thích nam phong, lại còn cưới một nữ tử đã sinh con làm thiếp!

Thế nên ánh mắt Kính hầu Phạm Trung Khôn nhìn tiểu Khương công tử cũng mang theo tức giận.

Chi đường cao nhã như vậy, mà thái tử ngang nhiên mang theo mội nam sủng vô học vô thuật tới! Nghe nói tiểu Khương công tử trong thư viện được xếp vào làm đệ tử Đinh viện.

Mộc Phong tiên sinh từ trước đến nay không phải người a dua nịnh hót, cũng chẳng cho đám quyền quý mặt mũi, Đinh viện bên trong toàn là đệ tử thế nào ông ấy còn rõ hơn mình. Khương Hòa Nhuận làm sao lọt được vào mắt ông ta? Loại không lên được mặt bàn, cũng dám tới đây!

Không cần cháu gái nói ra ủy khuất, Kính hầu đã lập ý muốn làm nhục tiểu Khương công tử.

Kỳ thật Khương Tú Nhuận có thể tới đây, cũng không phải là thái tử chiếu cố, mở cửa sau cho mình.

Nàng sớm đã nhận được thiếp mời của Mộc Phong tiên sinh, chỉ là thái tử một mực không cho nàng xuất phủ, tới sáng hôm nay mới mang nàng ra ngoài hóng gió mà thôi.

Nàng mặc dù là đệ tử Đinh viện, nhưng Mộc Phong tiên sinh từ trước đến nay vẫn xem trọng vị tiểu Khương công tử dựa quan hệ mà được vào thư viện học này.

Lúc trước, vị học sinh này lớn mật đề nghị với thái tử, không thể dựa vào văn chương định anh hùng, nên bồi đắp cả những nhân tài võ học.

Mộc Phong tiên sinh sau khi nghe được, còn từng vụng trộm đến võ trường xem biểu hiện của mấy học sinh.

Lúc này mới phát hiện, Đậu Tư Võ ngu ngốc lại là một tướng tài khó có được, sau khi nghe tiên sinh tuyền thụ binh pháp bày trận, Đậu Tư Võ cầm bút, có thể biểu diễn một trận diễn binh rất có linh khí.

Sau lần đó, lại suy nghĩ mình ngày trước quá hà khắc với Đậu Tư Võ, Mộc Phong tiên sinh rất là áy náy.

Mà đối với người đề nghị thêm cơ sở dạy học, Mộc Phong tiên sinh tất nhiên cũng cảm động đến rơi nước mắt.

Sau khi suy xét kĩ càng, ông liền phát hiện chính mình không chỉ nhìn lầm Đậu Tư Võ, ngay cả vị tiểu Khương công tử này cũng vậy, mới nhìn là một vũng nước nông cạn, thế nhưng tinh tế thăm dò, cũng là một u hồ không nhìn thấy đáy!

Bất quá Kính hầu cũng không biết những thứ này, chỉ coi tử tiểu Khương công tử nịnh nọt thái tử mới có thể tới tiệc trà, nên trong nội tâm tất nhiên là tràn đầy xem thường.

Thái tử yêu thích mới mẻ, coi như nhất thời bị nam sắc mê hoặc, nhưng nếu nhận ra đưucs hạnh tiểu Khương không bằng cả rắm chó, thì cũng sẽ thanh tỉnh lại.

Ôm tâm tư như vậy, Kính hầu phất tay gọi hai đệ tử trong tộc có tới thư viện đọc sách lại, âm thầm dặn dò bọn họ một phen.

Mà Điền Oánh lúc đầu trông thấy thái tử lòng tràn đầy vui mừng, khi nhìn rõ sau lưng thái tử là Khương Hòa Nhuận, lập tức tâm trạng vui vẻ tan thành mây khói.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Điền Oánh, loại người ngu xuẩn như Tào Khê cho tới bây giờ đều không tính là sự uy hiếp gì cả.

Ngược lại tiểu Khương công tử thân là nam tử, lại khiến cho nàng lòng tràn đầy không thoải mái. Lúc trước điệu múa trên điện vốn là kế một mũi tên trúng hai con nhạn. Chẳng ngờ thái tử thiên vị, vậy mà đưa cả tiểu muội của Khương công tử vào trong phủ Thái tử làm trắc phi.

Nghĩ đến sau này bản thân còn phải cùng nam nhân này tranh đoạt thái tử, trong lòng Điền Oánh tràn đầy bực bội! Nhưng sau khi nhìn thấy cữu phụ bắt đầu sắp xếp mọi chuyện, trong lòng liền mừng thầm, lập ý muốn cho tiểu Khương công tử đẹp mặt.

Ánh mắt Kính hầu cùng Điền Oánh bắn tới đều bất thiện, Khương Tú Nhuận ngay lập tức đã nhận ra.

Bất quá, nàng cũng lười nhìn lại, trong đầu thu hết mọi chuyện vào, thế nhưng ngoài tiếng trà nước ra, nàng cũng chẳng nghe ra được cái gì khác.

Một hồi thưởng "Thơ" sắp bắt đầu, mỗi người đều muốn xuất ra tác phẩm mình tâm đắc nhất.

Nàng mặc dù trên thiệp mời biết quá trình tiệc trà, nhưng vốn cho là thái tử sẽ không cho phép nàng tham gia, nên nàng cũng chẳng chuẩn bị gì hết.

Nhưng tên Thái tử đáng chết, sáng sớm nay đột nhiên lại mở kim khẩu, ân chuẩn cho nàng đi dự tiệc.

Cái này thật khiến người ta trở tay không kịp, trên thực tế nàng còn kém nước quỳ xuống khẩn cầu thái tử đừng mang nàng đi.

Nhưng thái tử gần đây tựa như rất thích nhất nhìn bộ dáng chật vật của nàng, chỉ thiếu bước nài ép lôi kéo đưa nàng lập tức lên xe ngựa. Hại nàng lên xe lúc còn lảo đảo, suýt nữa giẫm rơi cả áo choàng.

Kết quả Thái tử còn giả mù sa mưa thay nàng buộc lại áo choàng. Nếu là thật sự thương cảm thuộc hạ, ngược lại cho nàng vài bài thơ có tác dụng dùng một lát đi!

Trên đường tới đây, nàng đều liều mạng chắp vá thơ ca chút nữa phải dùng tới.

Đáng tiếc nàng cũng không phải thiên tài bảy bước thành thơ, trên xe ngựa cán bút bị nàng cắn sắp cụt rồi, mà Thái tử cũng chẳng nói một câu. Nàng gấp gáp tới mức mắt rưng rưng, càng khiến cho Thái tử buồn cười.

Một hồi thi thơ lập tức sẽ bắt đầu, Khương Tú Nhuận trong lòng gấp gáp, yên lặng cầu nguyện, trên trời đổ mưa đá, tóm lại có thể phá hỏng tiệc trà càng tốt, nên nàng nào còn tâm trạng để ý đến Kính hầu và Điền Oánh đang trừng mắt nhìn về phía mình!

Một lát sau hội thơ đã bắt đầu, dưới hơi trà trúc diệp thanh lượn lờ thơm ngát, đánh trống truyền hoa, nếu hoa rơi xuống trước mặt ai, người đó phải vịnh một bài thơ do mình làm.

Mà Khương Tú Nhuận lúc này đã trấn định hơn nhiều.

Triết lý sống của Tiểu Khương công tử là có thể sử dụng vàng để giải quyết chuyện thì đó không được coi là chuyện lớn nữa.

Nàng thực sự không thể nghẹn ra bài thơ chó mà nào hết, cho nên thừa dịp mọi người rối loạn, vụng trộm phất tay gọi một đê tử Thiên Cán phân viện tới. Đầu tiên là không dấu vết nịnh nọt hắn, sau đó móc mọt thỏi bạc, muốn mua bài thơ của hắn.

Học sinh kia cũng hào sảng, móc trong ngực ra hai bài thơ cho nàng chọn. Khương Tú Nhuận so sánh một chút, chọn một bài ngắn hơn, sau đó trốn trong góc học thuộc lòng.

Hiện tại đã bắt đầu đánh trống, nàng cũng trấn định hơn nhiều, cuối cùng lại khôi phục phong độ nhẹ nhàng mỹ thiếu niên của chất tử Ba Quốc.

Đúng lúc này, tiếng trống ngừng lại, bông hoa rơi vào trong tay Thái tử,

Phượng Ly Ngô suy nghĩ một chút, chỉ vào đám người ngồi vây quanh bồn hoa, từ bông hoa mẫu đơn được đưa vào noãn các nuôi dưỡng nở hoa, vịnh một bài thơ thế sự đương thời, tả hoa nhưng lại ám chỉ chuyện khác, hoa trải qua gió táp mưa sa nở rộ mới chân chính đẹp đẽ, nhân tài không trải qua thế sự, không thể hiểu được khó khăn của bách tính.

Ngụ ý rất rõ ràng, bài thơ dùng từ ngữ sâu sắc, ngụ ý thâm sâu, cũng chỉ có trữ quân một nước, mới có ánh mắt sắc bén như vậy.

Bài thơ xuất sắc như vậy, tất nhiên được mọi người tán thưởng. Bên cạnh có hai thư sinh đang cúi đầu ghi chép, ngày mai thi xã các phủ trạch nhất định đều đọc bài thơ này.

Đúng lúc này, tiếng trống lại tiếp tục vang lên. Cũng không biết là trùng hợp, hay có người cố ý. Lần này, tiếng trống ngừng lại, bông hoa liền rơi vào trong tay Điền cơ.

Nàng mặc dù là nữ tử, thế nhưng tài mạo song toàn. Lần này nhờ có cữu cữu, cho nên được tới tiệc trà lần này, nên cũng muốn khoe khoang bản thân một hồi, khiến điện hạ Phượng Ly Ngô thay đổi cái nhìn về nàng.

Tiếng trống ngừng nàng liền chậm rãi đứng dậy, khom người thi lễ với mọi người, giọng nói thanh lệ vang lên, vịnh bài thơ mình làm chính mình thơ làm.

Bài thơ này cũng chỉ ở mức trung, cũng không có gì kiệt xuất. Thế nhưng một nữ tử lại có thể làm được bài thơ như vậy, ở thời đại mà nữ tử không được đi học này, đúng là rất khó có được.

Mọi người còn gật đầu tán thưởng, thầm nghĩ Thái tử phi tương lai quả nhiên tướng mạo tài năng đều tốt, coi như xứng với Thái tử Đại Tề của họ.

Thế nhưng tất cả mọi người đều nét mặt tươi cười, thì có một người sắc mặt đại biến.

Khương Tú Nhuận chậm rãi trừng mắt nhìn về phía Điền Oánh, bài thơ nàng ta vừa ngâm kia, chính là bài mà nàng vừa bỏ bạc ra mua. Con mẹ nó đây là chuyện quái gì vậy?

Nghĩ đến đây nàng lại nhìn về phía đệ tử bán bài thơ này cho mình, chỉ thấy hắn đang ngồi quỳ chân ở đó, mỉm cười nhìn Điền Oánh, lại ân cần lấy lòng Kính hầu, chính là chột dạ không dám nhìn mình.

Đến mức này rồi, Khương Tú Nhuận cũng hiểu ra, đây chính là có kẻ cố ý để mình mất mặt trước mặt mọi người.