Chất Nữ

Chương 157: Triều Đình Rối Loạn




Tào Khê tức giận hất hết mọi thứ trên bàn trang điểm xuống đất, Điền cơ thì cười lạnh nghĩ yêu cơ đích thực trở lại rồi.

Còn ba vị cơ thiếp mà Cao Ly vương tiến cống, giờ cũng chỉ có thể nén giận, âm thầm chịu đựng.

Trên yến tiệc khoản đãi nữ quốc quân, nhưng lại không hề có bất cứ vị phi tần nào xuất hiện, điều này thực sự có chút kỳ quái.

Mấy đại thế gia vốn chẳng thèm để tâm tới việc hậu cung hoàng đế chỉ có quý nữ ngoại bang mà không có quý nữ thế gia. Thế nhưng vì chuyện này mà họ tức giận, liền lợi dụng yến hội lần này, nhờ lễ quan trên triều vạch ra những chỗ không ổn thỏa.

Phượng Ly Ngô mặt không biểu tình nghe lễ quan nói xong, chẳng thèm để ý đáp:

- Mở tiệc chiêu đãi quốc quân, tại sao lại cần phi tần trong cung bồi rượu? Từ bản triều trở đi, quy củ này phải đổi.

Phượng Ly Ngô nói chuyện luôn mang theo âm sắc như chém đinh chặt sắt, ép lễ quan phải lui xuống làm theo ý chỉ.

Kết quả khi quốc yến bắt đầu, giữa rừng cây chỉ có hai đóa hoa.

Một đóa là Nữ vương Khương Tú Nhuận, ngồi ngay ngắn bên cạnh vương tọa Phượng Ly ngô, cùng thánh thượng cười nói, thể hiện giao hảo tình nghĩa giữa hai nước.

Đóa hoa còn lại, chính là nữ tướng quân mà nữ vương mang từ Ba quốc tới. Bạch tướng quân tuy là nữ tử, nhưng thân hình cao lớn, khỏe mạnh, trên mặt có một vết bớt màu tím, khiến người ta chỉ gặp thoáng qua cũng không thể quên được.

Kết quả tâm tư của văn võ toàn triều đều tập trung lên người nữ tướng quân, khuôn mặt nàng ta quá đặc biệt, ai nhìn qua đều có ấn tượng sâu sắc.

Mọi người đều biết rằng bên cạnh tiểu Khương công tử từng giữ chức chủ tử nông tư có một vị thị nữ y như thế này. Tại sao thị nữ này sau khi theo chủ tử về Ba quốc, lắc mình lại biến hóa thành nữ tướng quân Ba quốc rồi?

Có kẻ mắt sắc tâm tư linh hoạt, cũng không quan tâm lễ tiết, chỉ trừng mắt cẩn thận quan sát vị nữ vương trên cao, nhìn góc nào cũng thấy nữ vương giống tiểu Khương công tử tới tám chín phần.

Mà nghe nói nữ vương này tên gọi là Khương Tú Nhuận, chữ "Tú" và "Hòa" hai bộ chỉ kém nhau có nửa chi*, càng khiến cho lòng người thêm nghi hoặc.

* 秀:chữ Tú , 禾: chữ Hòa

Điều quan trọng nhất là, quốc quân đối đãi với vị nữ quốc quân này thể hiện sự quan tâm ôn nhu, hiển thị rõ ràng sự hiếu khách phong phạm quân tử.

Trên quốc yến có món canh cá, nhiều xương dăm nhỏ, Thánh Võ đế còn tự mình chọn một miếng cá, cẩn thận bỏ xương dăm rồi mới đặt vào trong chén nữ vương.

Nữ vương kia cũng rất tự nhiên ăn miếng cá đó, dù nhìn từ góc nào cũng thấy hai người kia không thể không có chút giao tình nào. Huống chi trước đó Thánh Võ đế còn thân chinh dẫn đại quân đi bình định Ba quận, nhưng khi chiến sự đang diễn ra, lại quay đầu chạy thẳng tới Tây Bắc, nghe nói là có liên quan tới quốc quân Ba quốc.

Trắc phi Dao cơ của Thái tử, còn có chủ tư nông tư Khương Hòa Nhuận, giờ tới nữ vương Nhã Luân ở trên đài cao, ba người này rốt cuộc có quan hệ với nhau thế nào, khiến cho một đám quan văn trên triều hiếu kỳ đảo lộn hết cả ruột gan.

Trong đám triều thần có người nói chuyện với nữ vương, cũng vòng vo hỏi thử xem đồng liêu ngày xưa là tiểu Khương công tử, sau khi trở về Ba quốc giờ vẫn mạnh khỏe chứ?

Khương Tú Nhuận hé miệng cười nhẹ một tiếng, đang định lấp liếm cho qua, Phượng Ly Ngô liền cướp lời:

- Tiên vương Ba quốc ngưỡng mộ tri thư  lễ nghi Tề triều, liền đưa ái nữ tới Tề triều, cũng viết thư cho tiên hoàng và trẫm, thay nhau chiếu cố ái nữ. Để cho mọi chuyện thuận lợi nên dùng tên giả là Khương Hòa Nhuận, nữ giả nam trang tiến vào thư viện cầu học.

Hoàng đế vừa dứt lời, nhóm bách quan đều trợn tròn mắt. Nhất thời trong điện im ắng, mọi người đều không biết phải nói gì.

Dù sao ý tứ của hoàng đế rất rõ ràng: " Thứ nhất, người ta nữ giả nam trang tới Tề triều vì ngưỡng mộ nơi đây, cũng không làm điều gì phi pháp. Thứ hai, chuyện này cả tiên hoàng đã qua đời và hoàng đế đều biết, cũng ngầm cho phép. Còn tiên hoàng tột cùng là có biết chuyện này hay không, cũng chẳng có ai đào hoàng lăng lên hỏi được. Bọn họ ở đây nghi hoặc mãi, hóa ra Khương Tú Nhuận và Khương Hòa Nhuận thực sự là một người."

Vị tiểu Khương công tử tài học xuất chúng, tài hùng biện cao minh, hóa ra lại là một nữ tử!

Sự thật này khiến cho đám bách quan đều ong ong bên tai, ánh mắt cùng nhau nhìn về hai vị đang ngồi trên đài cao.

Khương Tú Nhuận quả thực không nghĩ tới, Phượng Ly Ngô sẽ trực tiếp nói ra như vậy. Kỳ thật chuyện này qua loa nói bừa cũng sẽ trôi qua. Dù sao nàng giả làm nam tử, vào triều làm quan, là trái với lễ chế Đại Tề.

Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại thản nhiên thừa nhận hết thảy.

Chuyện này nếu không nói toạc ra, chắc chắn có người xâm nhập tìm hiểu, sau này sẽ dựa vào đây để nói về chuyện thân phận của Khương Tu Nhuận và Bảo Lý.  

Hoàng đế và Khương Tú Nhuận đã có tình cảm với nhau từ trước, Bảo Lý là nhi tử của chàng, vô cùng xác thực không thể nghi ngờ.

Về phần không nói toạc thân phận Dao cơ, là bởi vì trong lòng Khương Tú Nhuận để ý chuyện bản thân cùng người khác chung một phu quân. Hơn nữa giờ thân phận nàng là quốc quân cao quý, nếu đã từng làm thị thiếp đích thực không ổn thỏa.

Dù sao Thân gia ở Ba quốc sau khi bị hạ bệ, Khương Tú Dao cũng cùng theo bị lưu đày tới biên cương, không lo việc có kẻ tới đó kiểm chứng.

Cho dù có người nói dáng dấp Khương Tú Nhuận và muội muội Khương Tú Dao giống nhau như hai giọt nước, thì chàng vẫn có thể qua loa gạt bỏ chuyện này.

Ngày cung yến trước mặt bách quan cứ như vậy kết thúc trong bão tố.

Khương Tú Nhuận vừa vào thành được một ngày, bị giày vò lễ nghĩ đủ kiểu cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi được một chút.

Hành cung Phượng Ly Ngô sắp xếp cho nàng chỉ cách Đông cung một con phố nhỏ.

Phượng Ly Ngô từ cung yến trở về, chỉ tắm rửa đơn giản một chút, thay long bào đổi sang thường phục, liền từ cửa hông Đông cung bước ra, đi tới cửa đông cầu Vĩnh Định, qua tiếp một con đường đã tới cửa hành cung nữ đế đang nghỉ lại.

Vẫn là quá xa, Phượng Ly Ngô không hài lòng nghĩ, trong đầu lại hoài niệm sự tiện lợi trong phủ Thái tử ngày trước.

Long sàng trong tẩm cung của chàng đủ rộng, có thể đủ chỗ cho hai người nằm. Vậy mà giờ phải chịu khổ chạy qua đủ loại đường xa, vượt sông hộ hành, xuyên qua phố lớn mới nhìn thấy nữ nhi và nhi tử, tốn thời gian như vậy chỉ một lần này là đủ rồi.

Bước vào sảnh đường, đi thẳng tới nội viện, ở xa đã nghe thấy tiếng Bảo Lý đang cười náo nhiệt.

Đi vào bên trong liền nhìn thấy nhi tử đang đảo qua đảo lại, hai chân ngắn di chuyển từng bước nhỏ, tay giơ lên cao, vẻ mặt đắc ý đang cười híp mắt.

Bảo Lý thế mà có thể tự mình đứng lên! Phượng Ly Ngô đi ra phía trước, đem đứng một hồi liền bế nhi tử đang lung lay sắp ngã lên.

Khương Tú Nhuận cũng vừa mới trông thấy nhi tử đứng lên, chỉ cười nói: 

- Xem ra phải lấy chiếc xe nhỏ tập đi chàng cho người mang tới ra rồi, để cho Bảo Lý đẩy.

Đang nói chuyện, con chó nhỏ Phượng Ly Ngô đưa tới được Khương Tú Nhuận đặt tên là hạch đào liền chạy ra quấn lấy chân Phượng Ly Ngô, muốn được chàng ôm.

Phượng Ly Ngô đặt nhi tử xuống, Bảo Lý lập tức vểnh mông bò tới chỗ con chó nhỏ, ôm hạch đào vào trong lòng, miệng y y nha nha nói không ngừng.

Phượng Ly Ngô nhìn chiếc bàn được bày ngoài đại sảnh, còn có thị nữ đang bê thức ăn lên, liền hỏi:

- Trên quốc yến chưa ăn no sao?

Khương Tú Nhuận trừng mắt liếc chàng một cái: 

- Chỉ liên tục đáp lời bách quan, nào có khẩu vị ăn uống thứ gì? Ta bảo người chuẩn bị chút mì sợi, bên trong có trứng vịt muối, mấy món kho, chàng có muốn dùng thêm một chút?

Phượng Ly Ngô lúc quốc yến khẩu vị khá tốt, nhưng đi bộ một đường tới đây lại đói bụng, thế nên cũng muốn ăn một bát.

Loại đồ ăn kiểu như vậy, giống như bữa ăn nhẹ của gia đình nhỏ, cảm giác thế này từ sau khi tiểu trắc phi rời đi, chàng chưa từng được nếm qua.

Bát  mì được cho thêm trứng vịt muối, phía trên rắc chút thịt kho, ớt băm nhỏ, mùi vị hấp dẫn khiến dạ dày cũng biểu tình.

Ăn xong Phượng Ly Ngô đặt bát xuống, nhìn nữ nhân đang ngồi bên cạnh ăn từng miếng mì nhỏ, cảm thấy trong ngực nóng lên hầm hập.

Loại cảm giác còn sống này, thật tốt!  

Chỉ tiếc đêm xuân ngắn ngủi, mặc dù cùng nữ nhân yêu mến gần nhau vui vẻ hòa thuận. Thế nhưng trên triều đình mọi chuyện lại nháo lên, ngay khi vừa bình minh, chàng phải đúng giờ thiết triều.

Lúc trước Ba quận có manh nha tạo phản, cấu kết ngoại bang. Phượng Ly Ngô vốn tự mình dẫn đại quân đi bình định ba quận, để kịp thời ngăn cản nhị đệ của chàng trước khi xẩy ra hậu quả khôn lường.

Đáng tiếc Phượng Ly Ngô hành quân được nửa đường, liền thay đổi phương hướng chạy tới Tây Bắc, khiến cho Phượng Vũ có cơ hội chiêu binh mãi mã, mở rộng lãnh địa.

Khi Phượng Ly Ngô trở lại, đại quân Ba quận của Phượng Vũ đã chiếm lĩnh được một thung lũng bên ngoài thành, bên trong có hơn một vạn quân giữ ải.

Tới lúc đó, thực lực hai bên đã ngang bằng nhau, triều đình nếu muốn sắp xếp thêm viện binh tới bình loạn, khó lại càng thêm khó.

Vì chuyện này trên triều lập tức ồn ào, rất nhiều lão thần trước kia bất mãn với cách hành xử của Phượng Ly Ngô, nhưng mặt mũi thánh thượng không thể nói thẳng được, lời ong tiếng ve chỉ trích trong triều càng lúc càng nhiều.

Ngay cả trong lòng nhóm trọng thần mà Phượng Ly Ngô nâng đỡ cũng có chút thắc mắc.

Nhất thời khi các lão thần hợp nhau lại tấn công, bọn họ đều giữ im lặng.

Lần tảo triều này ồn ào tới mức có thể so sánh với chợ bán thức ăn.

Cuối cùng Phượng Ly Ngô tức giận, khiển trách người dẫn đầu là ngoại tổ phụ Úy Chung mấy câu, lúc đó cãi lộn mới dừng lại.

Sau khi hạ triều, Phượng Ly Ngô liền gọi Quý Bỉnh Lâm đơn độc vào ngự thư phòng.

Quý Bỉnh Lâm trình bày rõ ràng tình hình hiện tại của Phượng Vũ và Ba quận một lượt, rồi mới chần chờ nói:

- Vương thượng, nghe nói tiên vương trước khi băng hà đã từng hạ ba phần chiếu thư, có một phần trong tay Phượng Vũ. Thần thăm dò hình như chiếu thư đã xuất hiện tại Lạc An, không ít lão thần thế gia đã biết sự có mặt của chiếu thư rồi.

Phượng Ly Ngô cười lạnh nói: 

- Chiếu thư chỉ là chuyện cười. Tiên vương toàn tâm toàn ý muốn Cô không được thoải mái, ngay cả trước khi chết cũng không bỏ qua cơ hội, tất cả thần tử trên triều đều biết. Nếu có kẻ muốn dùng lông gà làm lệnh tiễn, tất nhiên dụng ý khó dò, Cô cũng không tiếc mở lòng thiện tâm, đưa tiễn bọn họ đi đoàn tụ với tiên vương, ở đó tiếp tục làm trung thần hiếu tử.

Quý Bỉnh Lâm lại lắc đầu nói: 

- Thánh thượng, bây giờ văn võ trong triều đều có bất mãn vì ngài lĩnh quân chạy tới giải nguy Ba quốc, nếu như ngài nói lời không phục chúng, chỉ sợ quần thần khó lòng tin phục.

Phượng Ly Ngô cũng không giấu giếm Quý Bỉnh Lâm, liền nói thẳng: 

- Nữ vương Ba quốc là nữ nhân của trẫm. Nàng sinh hài nhi, là thân sinh cốt nhục của trẫm, là hoàng trưởng tử Đại Tề. Nếu trẫm vứt bỏ mẫu tử hai người không để ý, thì không bằng loài súc sinh, Qúy ái khanh, ngươi nói trẫm không nên tới đó sao?

Quý Bỉnh Lâm cũng khổ não. Hắn tất nhiên không thể nói Hoàng đế trơ mắt để thê nhi bị Nhung quân cướp đi được.

Chỉ là hoàng đế nói lời này, hiện tại khó mà phục chúng a! Nhân tâm nếu như bị mất rồi, chiếc thuyền Đại Tề dưới sóng gió không ngừng như hiện tại, khó có thể chèo lái tốt được!

Quý Bỉnh Lâm trước kia có chút khúc mắc trong lòng, đều có thể tìm tri kỷ, mang theo hai lạng rượu, một chút thịt muối, tới nông tư tìm Khương chủ tử tâm sự. Thế nhưng hiện tại, hắn không thể như quá khứ mang theo rượu tới đối ẩm tri kỷ được. 

Phiền phức hiện nay đều có liên quan tới nàng. Qúy Bỉnh Lâm cảm thấy, mình nên âm thầm nên tìm nữ quân Ba quốc nói chuyện một chút mới được.