Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 101: 101: Gánh Vác Trách Nhiệm






Ngay lúc xảy ra động đất, Tống Dục đang đeo bình dưỡng khí ngồi trước bảng điều khiển đo lường trong xe, sử dụng máy bay không người lái.
Lúc đó động đất rất mạnh, rõ ràng là xe chống va đập nhưng vẫn bị rung lắc dữ dội.

Vì để bảo vệ chiếc máy được thiết kế đặc biệt dùng cho khảo sát và lập bản đồ chính xác các vùng núi cao này, anh phải quản lý bảng điều khiển đến khi các thiết bị được cố định bên phải bị sức nặng của máy phá vỡ.
Nó nện vào làm cánh tay anh bị thương, cũng đập vỡ chiếc điện thoại di động đang phát hình ảnh truyền đi trên bàn điều khiển.
Trong lúc các máy móc bị xê dịch, cánh tay anh đau đến mức gần như rút hết một nửa sức lực trong cơ thể.

Tiếng còi báo động inh ỏi, tiếng la hét của những người cùng nhóm ở bên ngoài, và tiếng thiết bị liên lạc đột nhiên đứt tín hiệu trộn lẫn vào nhau.
Vô cùng hỗn loạn.
Tống Dục xem như bình tĩnh, đầu tiên anh lưu lại dữ liệu máy rồi rời khỏi xe điều khiển dưới sự giúp đỡ của đàn anh khoá trên.

Vừa xuống được xe thì phát hiện di động của mình vẫn còn trên đó nên muốn quay lại lấy nhưng bị một đàn anh khác ngăn cản, buộc anh đợi ở bãi đất trống.
Tất cả mọi người trong đội đo lường làm theo những gì đã được huấn luyện, ai nấy đều tìm đến nơi an toàn để lánh nạn.

Trong đoàn chỉ có mỗi Tống Dục bị thương, ngoài ra còn có hai đàn anh phụ trách khảo sát tình hình mặt đất đang ở bên ngoài cách xa đoàn khiến ai nấy cũng lo lắng.
Nơi này là cao nguyên giáp lưng với núi tuyết, nằm ở nơi hẻo lánh không có nhiều trạm phát tín hiệu.

Mà chúng cũng đã bị hư hỏng do động đất cả rồi, tín hiệu mới gần như bị đứt đoạn.
“Tôi không gọi điện thoại được, không có tín hiệu.”
“Tôi cũng vậy.”
Tính cả giáo sư Hà thì trong tổ tổng cộng có mười người, hai người đang ở bên ngoài, năm người có điện thoại nhưng chỉ có một cái còn pin, chẳng ai gửi tin tức đi được.

Bình dưỡng khí không đủ, Tống Dục lại bị thương, thậm chí bây giờ bọn họ còn chẳng tìm được cứu hộ y tế.
Giáo sư Hà làm việc với giám đốc văn phòng Cục quản lý động đất địa phương, sau khi xảy ra động đất, ông ấy lập tức đề nghị đội của giáo sư Hà đến giúp đỡ.
Đợi nhóm chuyên gia đo lường bản đồ của tỉnh đến thì không kịp, mà thời gian giám sát và kiểm soát thiên tai bây giờ rất gấp rút, vậy nên đội của giáo sư Hà là lựa chọn thích hợp nhất của bọn họ.
Trong cơn nguy cấp, giáo sư Hà không đồng ý ngay mà nói với những người trẻ tuổi ông đưa theo: “Các em bây giờ cần phải tranh thủ thời gian mà quay về, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì không ai biết trước được.”
“Nhất là em.” Giáo sư Hà nhìn Tống Dục đang bị thương, lòng thầm thở dài.

Anh là người xuất sắc nhất trong nhóm sinh viên, ông không hy vọng vì chuyện lần này khiến anh cảm thấy hoảng sợ về công việc đo lường và khảo sát khẩn cấp.
“Thầy sẽ nhờ họ mang xe đến đưa bọn em rời khỏi đây, mau chuẩn bị đi.”
Chẳng ai muốn đi cả.
“Em không về đâu.” Người đầu tiên liên tiếng là một đàn chị: “Nhiệm vụ của chúng em là nhiệm vụ khẩn cấp, bây giờ vừa xảy ra nguy hiểm mà chạy thì sao được ạ?” Cô lấy bút và giấy từ trong túi, tự viết một bản cam kết, ký tên mình phía dưới sau đó đưa cho giáo sư Hà.
“Thưa thầy, thầy không về em cũng không về.” Mặc dù giọng có vẻ chắc nịch nhưng tay cô ấy vẫn run lẩy bẩy.
Tai họa bất ngờ ập đến, họ vô tình phải gánh vác nhiệm vụ, đây vốn dĩ không phải là việc họ nên làm.
Làm gì có ai không sợ chứ?
Giáo sư Hà chưa kịp cầm tờ giấy đã bị những sinh viên khác giật lấy, trong căn lều tối om ấy, từng người một ký tên vào, người ký cuối cùng là Tống Dục vừa mới gia nhập chưa được bao lâu.
Anh không nói câu nào, cố đè cảm giác đau đớn rồi dùng tay trái đặt bút ký tên mình, nét chữ nguệch ngoạc in hằn trên tờ giấy.
Ngay cả thời gian tự cổ vũ nhau cũng không có, bọn họ mau chóng mặc bộ quần áo cứu hộ vào rồi gấp rút lao ra chiến trường.

Sau khi đi theo giám đốc đến địa điểm tập kết tạm thời do trung tâm chỉ huy sắp xếp, cuối cùng đội đo lường cũng đã tìm được nhân viên y tế có thể chẩn đoán và băng bó cánh tay của Tống Dục.
“Tay bị gãy rồi, tôi sẽ cố định nó ngay, nhớ phải cẩn thận đấy.”
Suốt quá trình Tống Dục chỉ hơi cau mày, chẳng hề kêu than.


Có điều thỉnh thoảng anh lại hỏi: “Có tín hiệu chưa?”
“Chưa, vẫn chưa có tín hiệu.

Hiểu Nguyệt tắt máy, bọn họ thông báo chiều nay sẽ có trận bão tuyết lớn.” Giọng anh ta đầy lo lắng: “Chúng ta phải thu thập đủ hình ảnh về tình hình động đất trước khi trời đổ tuyết, nếu không đến lúc đó sẽ không chụp được gì.”
Một đàn chị đang dùng laptop để mô phỏng những hình ảnh trước đó: “Điện thoại vệ tinh cũng được, dù sao thì cũng phải cung cấp cho chúng ta một cái chứ nhỉ.”
“Bây giờ điện thoại vệ tinh là thứ khan hiếm nhất, ngay cả trung tâm chỉ huy và đội ngũ y tế cũng chẳng đủ dùng.

Họ bảo trước trưa ngày mai, sẽ tranh thủ phát cho chúng ta một cái.”
“Chị muốn gọi điện cho mẹ chị lắm rồi.”
“Tẹo nữa họ sẽ phát điện thoại vô tuyến.”
“Đó là bộ đàm không dây dùng để liên lạc với trung tâm chỉ huy, tần số không hỗ trợ cuộc gọi bên ngoài, cũng không có máy tiếp sóng đâu.”
Đàn chị đang xử lý dữ liệu đột nhiên thấy chương trình bị lỗi: “Cái này xảy ra vấn đề rồi, có ai biết lập trình không?”
“Em.

Chương trình này là em viết.” Tống Dục vừa băng bó tay xong thì đã lao vào làm nhiệm vụ khẩn cấp, dùng tay trái sửa lỗi chương trình và điều khiển thiết bị đặc biệt đang trong tình trạng bất ổn.
Mật mã tạm thời cài sẵn của thiết bị này cũng là do Tống Dục đặt lại, lỡ xảy ra chuyện lớn mà thiếu anh thì trong thời gian ngắn không ai có thể giải quyết được.
Một đội chưa đến mười nghiên cứu sinh cùng tiến sĩ, đã hỗ trợ nhiệm vụ đo lường và lập bản đồ khẩn cấp tuyến đầu ở lần đầu tiên xảy ra động đất.

Máy bay không người lái bay lượn trên trời để đảm bảo việc cứu hộ của trung tâm chỉ huy là chính xác nhất, nhờ đó giải cứu thành công nhiều người mắc kẹt trong tâm động đất.
“Tiểu La và Thần Thần trở lại rồi!”
Đây là tin vui đầu tiên mà họ nhận được trong ngày hôm nay, mặc dù cả hai bị thương nhẹ nhưng mang về những số liệu mặt đất vô cùng quý giá, sau đó đưa cho hai đàn chị và giáo sư Hà xử lý rồi cùng nhau tiến hành lập mô hình bản đồ động đất.
Sau khi cơn động đất dần ổn, mọi người quay trở về xe đo lường, nhanh chóng xây dựng xong nền tảng giám sát di động khẩn cấp.

Ai trong bọn họ cũng phải ba chân bốn cẳng thực hiện nhiệm vụ, không cách nào phân thân được.

Từ khi xảy ra chuyện đến trưa đã là khoảng sáu tiếng, Tống Dục ngồi trước hai cái laptop, một tay điều khiển máy bay không người lái, bận đến mức chẳng uống được ngụm nước.
Nhưng hễ có thời gian nghỉ ngơi là anh lại hỏi: “Có tín hiệu chưa?”
Một trận mưa tuyết lớn đổ xuống, nhiệt độ giảm nhanh làm điện thoại nhiều người bị nứt màn hình mà sập nguồn, màn hình di động của Tống Dục còn chưa kịp kiểm tra xem nó hỏng hay sập nguồn thì đã vỡ nát.

Một lúc sau có một tình nguyện viên mang nước đến, trong lúc đang đo lường thì Tống Dục nghe thấy anh ta nói chuyện, hình như điện thoại kiểu cũ có thể kết nối với bên ngoài được.

Anh lập tức đứng dậy, dùng tay bị băng bó mượn điện thoại.
“Cậu gọi thử xem, lúc được lúc không ấy mà.”
Anh luôn bình tĩnh như vậy, dù cho bị gãy tay hay gánh vác nhiều trọng trách cùng một lúc thì vẫn biểu hiện như người đã được huấn luyện chuyên nghiệp, không hề giống với sinh viên bình thường mà giống như một nhân viên đo lường khẩn cấp chuyên nghiệp.
Nhưng vào khoảnh khắc cầm chiếc điện thoại cũ có thể liên lạc được với thế giới bên ngoài trên tay, nhấn chuỗi dãy số mà tựa như anh đã thuộc lòng, đột nhiên tay Tống Dục run lên bần bật, anh cau mày, nắm chắc điện thoại đặt bên tai.
Vẫn không kết nối được.
“Cậu thử gửi tin nhắn xem sao, bọn họ gửi tin được mà nhưng cũng hên xui, hên thì gửi được.” Giọng tình nguyện viên không chắc chắn: “Tôi nghe người khác nói vậy…”
Tống Dục cảm ơn anh ta, vì phải tiết kiệm thời gian nên vội vàng gửi tin nhắn cho Nhạc Tri Thời.
[Anh là Tống Dục đây, hiện tại anh rất an toàn, anh có gọi điện cho em nhưng không kết nối được, em không cần lo lắng đâu, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về nhé.]
Nhìn hình tròn quay vòng vòng trên màn hình, tin nhắn vẫn chưa gửi đi.


Tống Dục gửi thêm tin nữa.
[Em nhớ anh đã từng nói gì với em không? Năng lực xác định phương hướng của em không tốt, đừng đến tìm anh, ở yên một chỗ đợi anh là được rồi.]
[Cục cưng à, anh yêu em.

Đừng đến đây.]
Hơn hai mươi năm qua, ngoài việc thỉnh thoảng mong rằng cậu có những biểu hiện khác ngoài tình anh em ra thì đây là lần thứ hai Tống Dục hy vọng mãnh liệt đến vậy, chỉ mong tín hiệu tốt hơn để Nhạc Tri Thời có thể đọc được tin nhắn của anh, sau đó đừng đến nơi này.
Cuộc trò chuyện ở Dương Hòa Khải Trập ngày trước, hệt như biến thành một điềm báo vậy.
Những khi Nhạc Tri Thời cần, Tống Dục sẽ luôn xuất hiện đúng lúc, mà điều Tống Dục hy vọng cậu làm nhất bây giờ là hãy ở tại chỗ đợi anh, đặc biệt là trong hoàn cảnh thiên tai thế này, anh sợ Nhạc Tri Thời không chịu nổi.
Chẳng qua anh không hiểu, ở yên một chỗ đợi chờ là chuyện mà Nhạc Tri Thời không biết làm nhất.
Cậu chắc chắn sẽ đi tìm anh.
Tống Dục chẳng rõ tin nhắn mà mình tranh thủ giữa lúc làm nhiệm vụ nặng nhọc gửi cho Nhạc Tri Thời có đến được chỗ cậu hay không, anh không ngừng nhắc với tình nguyện viên kia là nếu tin gì thì phiền báo ngay cho anh biết.
Tuyết rơi càng ngày càng dày, trung tâm chỉ huy thông báo số người cứu được về liên tục.

Mỗi khi có thêm người được cứu thì đội cứu hộ thở phào nhẹ nhõm một lần, hệ thống giám sát di động khẩn cấp mà họ đang cố gắng hỗ trợ đã bắt đầu hiển thị những thông tin bất lợi.
Tuyết trắng phủ khắp nơi, hình ảnh hữu dụng gửi về từ máy bay không người lái ngày càng ít.
May mà khi trời tối, mấy chục người của tỉnh được điều đến hỗ trợ đội đo lường mang theo rất nhiều phương tiện đo lường và điều khiển di động, cuối cùng cũng tiến được vào trung tâm động đất, xây dựng xong hệ thống giám sát không dây có diện tích lớn.

Do bị thương ở tay nên Tống Dục không thể cùng người khác đi thực địa chụp ảnh tư liệu, đàn anh và đàn chị trong tổ từng người rời khỏi trung tâm chỉ huy, lúc người cuối cùng cũng rời khỏi thì Tống Dục giữ tay anh ta lại.
Anh đưa điện thoại đã sập nguồn của mình: “Đàn anh, phiền anh tìm hộ em người nào có thể sạc pin hoặc sửa chiếc điện thoại này được không?”
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em tìm cách mở máy lên.”
Tống Dục cùng hai nhân viên đo lường của tỉnh và một nhân viên phòng cháy chữa cháy làm việc trong khoang điều khiển, tay phải của anh không được cố định tốt nên khi đung đưa đau vô cùng.

Trung tâm chỉ huy liên tục xác nhận vị trí trên bộ đàm, anh không thể dừng lại phút giây nào nên đành nhờ nhân viên đo lường gần đó sử dụng băng vải giúp anh quấn chặt chút, tiếp tục hoàn thành công việc định vị và truyền tin bằng tay còn lại.
“Cứu được rồi, cứu được rồi!”
“Ở đây có một người!”
Tiếng của đội tìm kiếm phát ra từ bộ đàm rè rè không rõ, nhưng cũng xem như chút an ủi.
“May mắn lần này có cậu, cậu đúng là cứu tinh.” Nhân viên phòng cháy mở cửa xe điều khiển ra: “Các cậu đã giúp chúng tôi tiết kiệm mười hai tiếng tìm kiếm cứu nạn, đến bây giờ chỉ có một người thiệt mạng, thật may quá.”
Tống Dục không coi đây là chuyện tốt, anh thậm chí chẳng muốn nghe thấy hai chữ “thiệt mạng” kia, nhưng cứ mỗi mười giây anh phải làm nhiệm vụ xác nhận số người mất đi một lần.

Thoáng chốc anh nhớ đến lần Nhạc Tri Thời không xem hết bộ phim trong rạp chiếu phim kia.
Cậu không thích mấy cảnh tai nạn, Tống Dục nghĩ mình chẳng khác Nhạc Tri Thời là bao.
Hồi nhỏ chứng kiến chú Nhạc mất, từ đó anh bắt đầu có thói quen theo dõi những bản tin về thiên tai, cơn kích động ấy cứ lặp đi lặp lại mãi, đều là những phản ứng từ cú sốc kia.

Mãi đến ngày xem nhân viên cứu hộ rồi lên kế hoạch tương lai, Tống Dục mới tìm thấy phương pháp chữa trị cho riêng mình.
Anh muốn uống nước, nhưng một tay không thể nào mở nắp được nên đành bỏ cuộc.
“Mong rằng sẽ không có thêm ca nào nữa.”
Số ca càng tăng, những gia đình ly tán sẽ càng nhiều thêm, chẳng qua thiên tai là vô thường, anh biết hy vọng vẫn mãi là hy vọng mà thôi.
“Mong là vậy.

Mệt quá rồi.” Nhân viên cứu hoả khá trẻ, chắc mới ngoài hai mươi, anh ta mặc đồng phục màu cam tươi, da ngăm đen, thở dài nói: “Mẹ nó, làm trong ngành này… đến bạn gái cũng chia tay tôi.”

Ít lâu sau, anh ta nhìn xuống đất cười cười: “May mà đã chia tay rồi…”
Nhân viên đo lường cũng thở dài: “Các cậu đang ở tuyến đầu, cũng là nơi nguy hiểm nhất.”
“Có chỗ nào mà không nguy hiểm chứ? Dòm mấy cô ý tá trẻ kìa, dáng người nhỏ xíu nhưng hễ thiếu người là chạy đi vác cáng.

Tôi tận mắt thấy bọn họ sơ cứu, có lúc vừa lau nước mắt vừa cứu người.” Anh ta lắc đầu, xe vẫn thẳng tiến: “Đều là con người cả, ai mà không sợ chứ.

Lần đầu tôi tham gia cứu trợ là năm mười chín tuổi, mẹ nó lúc đó tay run bần bật cả lên.”
“Hoang mang lo sợ lắm chứ, thế mà vẫn có người muốn đi, nếu không thì sao đây, đâu thể nào nhìn người ta chết như vậy được.”
Tống Dục im lặng nghe, tự nhiên lo lắng trong lòng như vơi đi, anh không còn liên tục xác nhận số người tử vong nữa.

Anh hoà làm một với họ, đảm nhiệm một phần công việc cứu người, cuối cùng thì Tống Dục không còn cảm thấy khó chịu với những thảm họa nữa.

Bởi vì anh là người nắm quyền chủ động, trong lúc nguy cấp nhất có thể đồng hành với mọi người ngoài kia.
Rạng sáng, có một nhân viên đo lường mang theo máy quay phim đến trại, người kia vừa vào đã hỏi có ai tên Tống Dục không?
Khi ấy anh đang cắm cúi bận rộn với đống số liệu, bị vỗ vào vai mới xoay người lại.
“Có một tình nguyện viên phụ trách tìm người mất tích đang tìm cậu.” Nhân viên đo lường kia bỏ máy móc xuống đất.
“Cậu là Tống Dục đúng không?” Tình nguyện viên vội ghi tên Tống Dục vào quyển sổ ghi chép những người mất tích, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc: “Tốt quá rồi, tốt quá, lại bớt đi một người nữa…” Anh ta báo lại địa điểm cho nhân viên phòng cháy, vừa khéo bọn họ cũng đang muốn đến nơi tập trung dân tị nạn để đo lường độ an toàn.
Tình nguyện viên đưa chiếc điện thoại cũ trong tay cho anh: “Có người đang tìm cậu, hình như là bạn trai cậu đó.

Cậu xem xem, có thể gọi lại cho cậu ta được không.”
Khoảnh khắc đó, trái tim Tống Dục co rút mãnh liệt, đau nhói như bị một vật sắc nhọn đâm vào.

Sau vài giây, anh mới có thể trả lời.
“Em ấy vẫn an toàn chứ?”
“An toàn lắm, hiện đang ở cùng bạn tôi.”
Nhưng anh gọi không được, Nhạc Tri Thời tắt máy rồi.
Tống Dục chưa bao giờ thấp thỏm thế này, hai cây số ngắn ngủi vậy mà trở nên dài đằng đẵng.

Cuối cùng thì cũng đến nơi, tình nguyện viên giúp anh khoác áo lông, sau đó cầm điện thoại nứt vỡ của mình đi tìm Nhạc Tri Thời.
Trời tối đen, đâu đâu cũng là đỉnh lều màu xanh che khuất tầm mắt.

Anh điên cuồng tìm kiếm, trong lòng không ngừng gọi tên Nhạc Tri Thời.
Cho đến khi một chiếc lều được dỡ ra, tấm vải dệt không thấm nước được hạ xuống, một thân hình mờ ảo xuất hiện trước mắt anh.

Trong nháy mắt cả người Tống Dục như rụng rời.
Nhạc Tri Thời quấn người trong lớp áo lông dày dặn, trên lưng đeo ba lô vừa to vừa nặng tưởng chừng như sắp đè bẹp cậu đến nơi.

Một tay cậu cầm bình dưỡng khí, tay kia nắm khung lều, nhìn không khác gì một tình nguyện viên thật sự.
Anh không ngờ họ sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Trên đường đi vẫn nghĩ Nhạc Tri Thời chắc đang sợ hãi lắm, có lẽ đã đổ bệnh do bị cảm xúc tác động hoặc đang lạc đường, thậm chí bị lạnh cóng do mặc không đủ ấm.
Nhưng lúc này Nhạc Tri Thời dũng cảm và lý trí hơn anh nghĩ rất nhiều, thậm chí trong khi thiếu người cậu vẫn nhiệt tình giúp đỡ.
“Tống Dục…” Nhạc Tri Thời ôm lấy anh, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, cậu sờ tay anh qua lớp áo khoác bên ngoài, giọng run run: “Tay anh sao lại thế này?”
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, anh bị máy móc va vào.” Tống Dục đỡ lấy gáy của Nhạc Tri Thời sau đó hôn lên trán cậu vài cái, rồi nhanh chóng đưa người kia lên xe, để cậu ngồi xuống: “Em có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Nhạc Tri Thời lắc đầu, cũng không khóc nữa: “Em uống thuốc chống sốc độ cao rồi, cả vitamin nữa, bây giờ em đã thích nghi được kha khá.” Cậu không nhịn được nhấn mạnh: “Tống Dục, em không ốm, còn rất khoẻ.

Trên đường đi em mua rất nhiều đồ hữu ích, mua cả nước và đồ ăn cho anh nè, anh chưa ăn cơm đúng không? Các đàn anh đàn chị đâu hết rồi ạ? Em cũng mua cho bọn họ…”
Nhìn Nhạc Tri Thời đang cố gắng bày ba lô trước mặt mình, mà Tống Dục nói chẳng lên lời.


Anh không nghĩ cậu sẽ lý trí đến thế, trong thời gian ngắn làm hết những việc này.

Khoảng khắc ấy, tâm trạng anh thật phức tạp.
Thấy Tống Dục im lặng, Nhạc Tri Thời đặt ba lô sang bên cạnh.
“Chắc là anh không muốn em đến đây.”
Nhạc Tri Thời cụp mắt xuống, yếu ớt nói: “Có lẽ anh cho rằng em đến chỉ gây thêm phiền phức thôi, nhưng em không chịu nổi cảm giác chờ đợi mà chẳng làm gì… em không đợi được nữa.”
Cuối cùng Tống Dục kiềm chẳng đặng nắm lấy tay Nhạc Tri Thời bằng cánh tay trái lành lặn, giọng rất khẽ: “Xin lỗi, để em phải lo lắng rồi.”
Anh hơi bối rối giải thích: “Điện thoại anh bị vỡ nên giờ anh cũng không cầm được nó… lúc nãy anh có nhắn tin cho em nhưng mãi không gửi được…”
Nhạc Tri Thời nhẹ nhàng ôm lấy người kia, vỗ nhẹ vào vai và lưng của anh: “Không sao rồi, anh.”
“Nhìn thấy anh là em không sợ gì nữa rồi.”
Cũng như bao người gặp nạn khác, họ vỗ về nhau như những con thú yếu ớt bị giam cùng một chiếc lồng, may mắn thì có thể ôm chặt nhau, không may thì chỉ còn những ngón tay gắng hết sức với lấy nhau dưới lớp đổ nát.
Nhưng chính tình yêu đã cho họ sức sống để tồn tại.
Sau khi xử lý số liệu ở thiết bị đặc biệt, Tống Dục vừa bị thương vừa làm việc mười mấy tiếng liên tiếp mới được đổi ca.

Anh luôn luôn kiểm tra phản ứng sốc độ cao của Nhạc Tri Thời, thấy tốt hơn so với những gì mình tưởng tượng.
Cậu lôi một đống thuốc chống sốc độ cao ra phân phát cho Tống Dục và những người khác, hơn nữa còn chia bánh quy và bánh bao cho bọn họ.

Trước khi tình nguyện viên phát thức ăn, bọn họ cũng không có đồ ăn nào mà chỉ có nước, cả đêm nhân viên phòng cháy chữa cháy vẫn chưa ăn gì, thế là anh ta vừa lái xe vừa ăn vội mấy cái bánh bao nhỏ, cơn đói mới giảm đi đôi chút.
“May mà có cậu, nếu không tôi vừa lái xe vừa hoa mắt chóng mặt mất, nguy hiểm thật đấy.”
Nhạc Tri Thời lắc đầu: “Em chỉ gây thêm rắc rối cho mọi người thôi.”
“Thêm người thêm sức mà.” Một nhân viên đo lường cười nói.
Bọn họ tựa người nghỉ ngơi được vài giờ ngắn ngủi trên xe.

Tờ mờ sáng Nhạc Tri Thời vì đau đầu mà tỉnh lại, cậu uống thêm thuốc, sau đó dựa lưng vào ghế, đỡ Tống Dục đang mệt đến không cảm giác gì lên đùi mình ngủ.

Cậu khom lưng, nhẹ nhàng ôm lấy vai và đầu của anh.
Dư chấn xảy ra muộn hơn họ nghĩ, hơn nữa đã được báo trước.

Một trận xảy ra lúc tám giờ mười phút sáng, thời gian dự báo là khoảng mười sáu giây, độ mạnh ước chừng khoảng ba phẩy hai độ richter.

Một trận khác cách trận trước nửa tiếng đồng hồ, thời gian dự báo kéo dài mười tám giây, độ mạnh giảm dần xuống còn ba độ richter.
Hai lần đều được báo trước, ai ai cũng đề cao cảnh giác, số ca tử vong giảm nhiều hơn so với trận động đất đầu tiên.
Đến trưa, bọn họ đến chỗ cắm trại nhận cơm.

Do Tống Dục bị thương nên Nhạc Tri Thời xếp hàng giúp anh, bỗng nghe thấy đám người tình nguyện viên dùng loa hô vang: “Có ai biết nói tiếng nước ngoài không? Sinh viên đại học cũng được.

Có ai hiểu biết về luật pháp không? Bên này đang thiếu người!”
Đứng ở ngay đầu hàng, Nhạc Tri Thời quay sang hướng đó nhìn thấy người nói to vào loa phát thanh mà không thu hoạch được gì.
Nhân viên công tác xếp hàng phía trước thở dài nói: “Ở cái chỗ này ngoài khách du lịch, lấy đâu ra luật sư với sinh viên đại học chứ…”
Một người khác nói: “Nghe bảo có du khách nước ngoài bị thương, vài hộ dân vùng này gặp khó khăn vì động đất, bọn họ đang muốn bồi thường thiệt hại kìa.

Năm nào xảy ra động đất cũng vậy, trước mắt việc cứu người còn không kịp, sau lại bị họ làm phiền, đúng là bận không để đâu cho hết, tìm được tình nguyện viên hiểu biết pháp luật thì khó lắm.”
Hai người kia rời đi, chỉ còn lại Nhạc Tri Thời, cậu nhận lấy cơm rồi rời khỏi hàng ngũ.
Với cậu mà nói, trực tiếp đối mặt với thiên tai quả là một chuyện vô cùng khó khăn.
Anh trai tình nguyện viên cứu trợ lại thông báo trên loa lần nữa: “Có ai biết nói tiếng nước ngoài không? Có tình nguyện viên nào hiểu biết về pháp luật không? Không nhất thiết phải là luật sư, chỉ cần biết vài trình tự là được! Nếu như biết thì xin liên hệ với đội trưởng đội tình nguyện! Chúng tôi sẽ…”
Chưa nói xong, một cậu thanh niên với khuôn mặt tái nhợt bước đến trước mặt anh ta: “Em chào anh.”
“Có lẽ em sẽ giúp được gì đó.”