Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Chương 47




Benjamin lùi khỏi cửa và nhón chân quay lại tầng hầm.

"Charlie," nó thầm thì, mở cửa hầm ra. "Một trong mấy bà cô của bồ tới."

"Ôi, không," tiếng thì thào đặc nghẹt của Charlie vang lên trong bóng tối. "Bật đèn lên, Benjamin."

"Xin lỗi, xin lỗi," Benjamin bấm công tắc đèn và nhìn xuống, thấy Charlie đang quỳ cạnh cái thùng.

"Bà cô nào vậy?" Charlie hỏi.

"Bà tóc đen, áo dài đen, ủng đỏ và mặt trắng bệch ấy," Benjamin nói nhỏ nhẹ.

"Venetia," Charlie thở ra. "Bà ấy gian xảo lắm."

"Coi bộ bà ấy sẽ không đi khỏi bậc cấp trước nhà đâu. Bồ nên ra bằng lối cửa sau."

Nhưng Charlie còn bốn chiếc chìa khóa cần thử trước khi chào thua trong nhục nhã. Chẳng có cái nào vừa cả.

"Mình phải tìm cho ra," nó hét lên.

"Suỵt! Bà ta nghe thấy bây giờ," Benjamin nhắc.

"Mình lên đây." Charlie bắt đầu leo lên. Lần này khó khăn hơn. Vài bậc thang đã gãy rụm trên đường nó leo xuống, và có vài bậc bây giờ nó phải đu lên bằng hai tay.

"Úi!" Nó suýt xoa khi bị một mảnh dằm đâm vô ngón tay cái.

"Suỵt!" Benjamin nhắc nữa.

Cuối cùng Charlie tới được bậc thang trên cùng, và hai đứa cùng nhau rón rén đi ra cửa trước.

Benjamin dán mắt vô khe nhòm.

"Bà ta đi rồi," nó nói.

"Không biết như thế thì xấu hơn hay tốt hơn," Charlie nói. "Bà ta có thể rình rập ở đâu đó rồi bất thình lình xông ra."

"Bồ có thể đi ngang vườn sau nhà rồi dòm qua tường coi bà ta có ở đó hay không," Benjamin gợi ý, "may ra có thể thoát bằng cách đó."

"Ý hay," Charlie nhất trí.

Chúng ra cửa sau , với Hạt Đậu đi theo, sủa ông ổng khoái chí, mong một cuộc đi dạo.

"Ầm ĩ vậy mà ba mẹ bồ vẫn có thể ngủ được nhỉ," Charlie nhận xét.

"Ba nẹ mình mệt," Benjamin nói, rồi nó hỏi, "Chuyện mở cái thùng sao quan trọng vậy? Mình cứ để nó khóa luôn không được sao? Vứt nó vô sọt rác hay gì gì đó."