Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Trên đường về, Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy Tống Tương Niệm có mấy sợi tóc bị cháy xém.
Hắn vươn tay chạm nhẹ, cô vẫn còn ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chờ đến lúc Tống Tương Niệm phản ứng lại, vô thức đánh khẽ lên mu bàn tay Hạ Chấp Ngộ.
Hắn bị đau kêu lên, cuộn tay lại.
“Làm sao thế? Đau lắm hả?”
Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy cô hốt hoảng, vội lắc đầu.
“Hay là gãy xương rồi? Mau đến bệnh viện thôi.”
“Lát nữa tôi còn có việc, đưa em về nhà trước.”
Hạ Chấp Ngộ nhìn một lượt từ trên xuống dưới cô, “Không thì đi chỉnh trang lại một chút, cứ để thế này về mẹ nuôi sẽ là người đầu tiên chạy đến chém chết tôi.”
Cũng đúng, bộ dạng bây giờ của cô thật sự rất xốc xếch.
Lý Hạc Lâm lái xe đưa hai người đến trung tâm thương mại, Tống Tương Niệm vào salon gội đầu, cũng để cho thợ cắt tóc sửa lại mái tóc bị cháy xém.
Hạ Chấp Ngộ đưa cô đến tận cổng tiểu khu, “Tôi không lên nữa.”
“Ừm.”
Tống Tương Niệm chuẩn bị đẩy mở cửa xe, Hạ Chấp Ngộ bỗng kéo cổ tay cô.
Cô quay đầu nhìn hắn, bàn tay hắn hơi dùng sức, Tống Tương Niệm cứ thế ngã vào một lồng ngực rắn chắc.
Tống Tương Niệm còn hơi choáng váng, bàn tay của Hạ Chấp Ngộ đã đỡ sau gáy cô.
“Sau cơn mưa trời lại sáng, đều đã qua rồi.”
Tống Tương Niệm bị hắn ôm chặt, “Đúng, qua hết rồi, tương lai đều sẽ là những ngày tháng tươi đẹp.”
“Em nói sẽ chấp nhận tôi thêm một lần nữa, không nuốt lời đấy chứ?”
Ngoài cửa chợt có tiếng nói truyền tới, “Mẹ, bao giờ chị mới về? Có bài tập con không làm được.”
“Tự mình động não đi, đừng có suốt này làm phiền chị gái con!” Tu Ngọc Mẫn cầm tay Thích Hựu từ trong tiểu khu đi ra, Tống Tương Niệm vội hạ thấp người nằm trên đùi Hạ Chấp Ngộ.
Hai người họ đi qua chiếc xe, không nhìn thấy người bên trong.
Tu Ngọc Mẫn nhìn thời gian, biết hôm nay Tống Tương Niệm đến bệnh viện, nhưng vẫn thấp thoáng lo lắng.
Bà rút điện thoại ra, Hạ Chấp Ngộ vội vỗ vai Tống Tương Niệm, “Hình như mẹ nuôi định gọi điện cho em.”
Tống Tương Niệm nhanh như cắt chuyển điện thoại về chế độ yên lặng.
Không thấy Tống Tương Niệm nghe máy, bà ấy quay sang đá cậu con trai một cước.
“Mẹ, tự nhiên mẹ đá con chi vậy?”
“Đường rộng rãi thênh thang thì không đi, cứ đi ra mép làm cái gì, thói xấu không biết học ở đâu ra!”
Thích Hựu xoa xoa mông, giận mà không dám nói, “Con còn phải làm bài tập về nhà, con không muốn đi mua trái cây với mẹ.”
“Nói thêm một câu nữa xem mẹ có đá bay con không?”
Tiếng trò chuyện của hai người càng lúc càng xa, Tống Tương Niệm bò dậy, “Tôi phải về nhà đây, anh cũng cẩn thận, đừng để mẹ nhìn thấy.”
Tu Ngọc Mẫn tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hai người họ đến với nhau, Tống Tương Niệm xuống xe, bước nhanh vào trong.
Lý Hạc Lâm thong thả chờ hai người tâm tình xong xuôi, tay gác trên vô lăng, “Đi, chúng ta tìm chỗ nào uống một chén?”
Hạ Chấp Ngộ không lên tiếng, cũng không từ chối. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau chợt đưa hai tay chắn trước mặt, lưng cũng khom xuống.
Mắt Lý Hạc Lâm cũng đỏ lên, nhưng ở tuổi này rồi thì khó mà khóc được, “Đi, chúng ta đến thăm mộ ba con trước, báo tin tốt cho ông ấy.”
Đợi hai mươi năm, tuy đợi lâu, nhưng ngày này rốt cuộc đã đến.
Tống Tương Niệm về đến nhà, Thích Vĩnh Ngôn vẫn còn chưa về, cô mở cửa đi vào, bảo mẫu nghe thấy tiếng bước nhanh ra, nhìn thấy là Tống Tương Niệm thì sắc mặt lạnh nhạt hẳn xuống.
“Về rồi đấy à.”
“Vâng ạ,” tâm trạng của Tống Tương Niệm hôm nay khá tốt, “Dì có cần con giúp gì không?”
“Không cần đâu, sao tôi dám để thiên kim tiểu thư như cô làm mấy công việc này chứ.”
Tống Tương Niệm cũng không để trong lòng, ngồi xuống ghế sô pha gọi điện cho Tu Ngọc Mẫn.
“Mẹ, con về nhà rồi.”
Tu Ngọc Mẫn dắt theo Thích Hựu về rất nhanh, “Bé cưng, đám con cháu ở bệnh viện có làm khó gì con không?”
Bà đi đến trước ghế sô pha, nhìn Tống Tương Niệm một cái.
“Sao lại thay quần áo khác rồi, tóc cũng cắt ngắn hơn thì phải?”
“Con đến trung tâm thương mại dạo một vòng, nhìn thấy thích nên mua ạ.”
Tu Ngọc Mẫn khen rất đẹp, vừa ngồi xuống, Tống Tương Niệm đã sà tới ôm chặt bà.
“Mẹ, Triệu Lập Quốc bị bắt rồi.”
“Thật không? Bao giờ?”
Trong lòng Tống Tương Niệm có vài lời khó nói, “Mới vừa nãy, cảnh sát báo tin cho con.”
“Tốt quá rồi, đáng đời lắm!” Tu Ngọc Mẫn kích động ôm lấy cô, “Người như ông ta lẽ ra phải chết từ sớm rồi, lợi cho ông ta, còn sống thêm được nhiều năm như vậy.”
Thích Hựu đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy kem ăn.
Bảo mẫu đi đến cạnh cậu bé, ở bên tai thủ thỉ: “Thiếu gia nhìn thấy chưa, sau này đừng chống đối mẹ nữa, học chị gái của cậu nịnh nọt nhiều vào.”
“Con mới không thèm.”
Thích Hựu cầm một hộp kem Đế Lan Thánh Tuyết, bảo mẫu thở dài thườn thượt, cậu bé này đúng là ngốc quá, dạy thế nào cũng không nghe lọt.
Tu Ngọc Mẫn nhìn thấy con trai lại ăn, lửa giận lại bùng lên.
“Đây là hộp thứ mấy rồi? Ăn xong đừng có mà kêu đau bụng.”
Tống Tương Niệm đang nằm trên đùi Tu Ngọc Mẫn, bà đau lòng con gái, vuốt khẽ khuôn mặt cô, “Bé cưng, mỗi lần mẹ tưởng tượng đến những năm con sống bên ngoài, chỉ nghĩ thôi đã đau lòng muốn chết.”
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa, con cũng sắp quên hết rồi,” Tống Tương Niệm cười, đôi mắt như vầng trăng nhỏ trong veo, “Nhớ mãi trong lòng thì có ích gì, dù là mơ thấy ác mộng thì cũng sẽ đến lúc tỉnh dậy mà.”
Lưng Tống Tương Niệm âm ỉ đau, cô lấy điện thoại ra nhìn giờ, lại thấy Hạ Chấp Ngộ gọi đến.
Hắn vẫn còn đang ngồi trên xe của Lý Hạc Lâm, điện thoại vừa được sạc đầy.
Tống Tương Niệm hơi sững lại, không ấn nghe.
Tu Ngọc Mẫn nhíu chặt mày, “Nghe đi.”
“Không nghe nữa ạ, nghe cũng không có gì để nói......”
Tu Ngọc Mẫn không thích hắn.
“Vậy để mẹ.” Tu Ngọc Mẫn nói xong định cầm lấy điện thoại, trong lòng đã chuẩn bị sẵn cả tá lời khó nghe.
Tống Tương Niệm quýnh lên, cướp lời trước, “Sau này anh đừng gọi cho tôi nữa, chúng ta đã chia tay rồi, đừng...... đừng có quấn lấy tôi nữa.”
Cô nói xong trực tiếp ấn kết thúc trò chuyện.