Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Một lần mềm lòng cuối cùng này của Triệu Lập Quốc, là không ở lại tận mắt nhìn đứa nhỏ bản thân tự tay nuôi lớn bị thiêu sống đến chết.
Ông ta không dám quay đầu thêm một lần nào nữa, chạy một mạch vào rừng.
Hạ Chấp Ngộ Nhìn ngọn lửa sắp đốt đến đây, hắn dùng sức đạp cửa xe, nhưng cánh cửa không hề xê dịch dù chỉ một centimet.
Tống Tương Niệm nhìn chằm chằm ngọn lửa, cô giơ cánh tay che trước mắt.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ ra được khỏi đây nhanh thôi.”
“Em nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi......”
“Nhìn thấy cái gì?”
“Triệu Lập Quốc, ông ta tự đốt khuôn mặt của chính mình.” Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt không khí, cũng đem phần ký ức chôn sâu nhất trong ký ức của Tống Tương Niệm moi ra.
Hạ Chấp Ngộ ôm cô vào lòng, “Đều đã qua rồi, đừng nhớ lại nữa.”
“Ông ta dùng một chậu than, sau đó đưa mặt mình......”
Giọng nói của Tống Tương Niệm càng lúc càng nâng cao, Hạ Chấp Ngộ bịt miệng cô.
“Ông ta làm gì là chuyện của ông ta.”
Tống Tương Niệm đến giờ mới cảm nhận được bàn tay đang run lên không ngừng của Hạ Chấp Ngộ, một màn này tựa như đang tái hiện lại hiện trường của năm đó.
Mà vết sẹo mãi không thể xóa đi của Hạ Chấp Ngộ, cũng chính là tại đây.
Ngọn lửa càng lúc càng lan rộng, rất nhanh đã cháy đến chiếc ô tô hai người đang ngồi.
Bên tai vang lên âm thanh đinh tai nhức óc, lửa đã cháy đến đuôi xe.
Ngọn lửa không ngừng cắn nuốt chiếc xe đang nhốt hai người bên trong, Hạ Chấp Ngộ nắm tay cô, đặt bên môi hôn xuống.
Sau đó xoay người, cuộn tay đấm lên mép cửa kính.
Tống Tương Niệm nhìn thấy trên tấm kính đã xuất hiện một vết máu, vội giữ tay hắn lại, “Anh không cần tay nữa đúng không?”
“Sắp mất mạng rồi còn tiếc cái tay làm gì?”
Sau đó lại nện thêm một lần nữa, nhưng tấm kính vẫn y nguyên như cũ.
Cô đã báo cảnh sát, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy người đến.
“Cứu với——-“
Tài xế đưa cô đến đây vẫn chưa đi, Tống Tương Niệm không ngờ người đầu tiên xuất hiện cứu bọn họ lại chính là ông ấy.
Bình chữa cháy phun lên cửa kính xe, ngọn lửa tạm thời dừng lại. Tài xế lại cầm nó đập lên tay nắm cửa, tấm kính thủy tinh bên Tống Tương Niệm ngồi lập tức vỡ vụn.
“Nhanh, nhanh ra ngoài!”
Trên nắp xe cũng có xăng, xung quanh xe một lần nữa bùng lên một ngọn lửa khác, tài xế lại cầm bình chữa cháy phun tới.
Tống Tương Niệm cúi người, Hạ Chấp Ngộ đẩy cô ra ngoài.
Cô ở gần ô cửa sổ đó nhất, hơn nữa Hạ Chấp Ngộ dĩ nhiên sẽ không để cô ra sau mình. Khói trắng không ngừng phun xuống, tài xế sốt sắng thúc giục.
“Được rồi, nhanh.”
Khung cửa vừa bị thiêu đốt, không cẩn thận chạm vào chắc chắn sẽ bị bỏng. Tống Tương Niệm cẩn thận chui người qua, chờ tài xế đứng bên ngoài hỗ trợ.
Tống Tương Niệm ngửi thấy mùi cháy khét mỗi lúc một nồng nặc, thắt lưng đụng phải viền cửa sổ nóng rẫy, nhưng động tác của tài xế cũng rất nhanh nhẹn, dùng sức kéo cô ra ngoài.
“Hạ Chấp Ngộ, mau ra đây!”
Tài xế vừa rồi thật sự bị dọa sợ, “Sao lại......”
Sao cứ thế mà chui qua cửa sổ vậy chứ?
Bỏ đi, người ra được rồi là tốt rồi.
Ông ấy xông đến cạnh xe, thò tay vào trong lần mò một cái thanh dài nhỏ, sau đó kéo lên trên.
Cửa xe này vẫn khá lành lặn, tài xế cởi áo quấn tay, dùng sức kéo mấy lần, cuối cùng mở được cửa ra.
“Mau ra ngoài!”
Hạ Chấp Ngộ vẫn còn ở trong xe, lửa càng lúc càng lớn, Tống Tương Niệm nhũn chân ngồi bệt trên đất nhìn chằm chằm về phía hắn.
Cô chỉ sợ sẽ giống như trên tivi, lửa cháy đến đâu đó sẽ khiến xe nổ tung.
Tống Tương Niệm gọi hắn, “Nhanh lên, Hạ Chấp Ngộ, nguy hiểm!”
Ngọn lửa hấp đỏ khuôn mặt Hạ Chấp Ngộ, Tống Tương Niệm chợt bừng tỉnh.
Hắn không tự mình vượt qua được cánh cửa này, Tống Tương Niệm chống tay loạng choạng đứng dậy, muốn xông tới kéo hắn ra.
Tài xế thấy vậy vội giữ tay cô, “Hai người đều không cần mạng nữa à?”
Tống Tương Niệm sắp bật khóc, “Hạ Chấp Ngộ, đừng sợ......”
Có những việc, người khác sẽ không thể giúp gì được, tựa như người bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy miệng vết thương của hắn, nhưng quá trình từ lở loét cho đến khi lành hẳn, cũng vẫn là hắn phải tự mình cảm nhận.
Bốn phía xung quanh đều là lửa, cửa xe mở rộng như cái miệng đang há rộng của một con quái vật. Tống Tương Niệm chợt nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ xông ra ngoài, lăn trên đất hai vòng, bên tai hơi nóng, tóc đã bị đốt phải, Hạ Chấp Ngộ lấy tay dập tắt.
Tống Tương Niệm chạy tới ôm chặt hắn, khuôn mặt nhỏ chôn trong hõm cổ hắn. Hai người cứ thế ngồi trên đất, ôm nhau thật chặt.
Hô hấp của hai người dần bình tĩnh lại, Hạ Chấp Ngộ vòng tay ôm eo Tống Tương Niệm.
“Sau cốp xe vẫn còn người......”
Tống Tương Niệm nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía này.
Cảnh sát và Lý Hạc Lâm chạy đến cùng lúc, tập trung cứu hỏa, lại lôi người còn lại trong xe ra.
Họ đi ra khỏi khu rừng, máu trên mu bàn tay của Hạ Chấp Ngộ đã đông lại, Tống Tương Niệm cầm lên kiểm tra.
“Đau lắm không?”
Tài xế rất khó hiểu hỏi bọn họ, “Hai người ở trong xe không tự mở cửa được hả?”
“Bị khóa rồi ạ.” Tống Tương Niệm nghiêm túc nói.
“Trên cửa xe có chốt an toàn, đẩy lên là mở được, hai người không biết hả?”
Tống Tương Niệm ngây ra, quay sang hỏi Hạ Chấp Ngộ, “Anh biết không?”
Bình thường hắn đi xe được tài xế chăm chút đến mức mở cửa đóng cửa đều không để hắn tự tay làm, mà từ sau tai nạn đó hắn cũng có chứng sợ hãi với việc lái xe, chưa bao giờ động vào vô lăng.
Khuôn mặt của Hạ Chấp Ngộ trắng bệch, hắn hơi lắc đầu.
Hai bọn họ suýt thì bỏ mạng một cách ngốc nghếch như vậy.
“Cái kẻ giam hai người lại cũng ngu ngốc thật.” Tài xế mệt không thở được, dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
Có lẽ Triệu Lập Quốc cũng không biết, hơn nữa không phải ông ta đã dùng cây gậy sắt đó đập lên mỗi cánh cửa rồi sao? Cổ họng của Tống Tương Niệm ứ đầy mùi xăng.
Chắc không phải là ông ta cố tình để lại cho bọn họ một con đường sống đấy chứ?
Hạ Chấp Ngộ kéo cô ôm vào lồng ngực, hai tay Tống Tương Niệm buông thõng bên người, sau vài giây do dự cũng đáp lại, cánh tay siết chặt hắn.
“Bắt được Triệu Lập Quốc rồi!”
Âm thanh ồn ào từ đằng xa dần lại gần, Hạ Chấp Ngộ quay đầu lại nhìn, thấy được mấy người cảnh sát đang dẫn theo ông ta đi về phía này.
Tống Tương Niệm cũng từ trong lòng hắn quay ra, trên người Triệu Lập Quốc lấm lem bùn đất, có lẽ đã vật lộn kịch liệt trước khi bị cảnh sát bắt được.
Người nằm sau cốp xe cũng đã được cứu ra, là tài xế của chiếc xe đó.
Triệu Lập Quốc được dẫn đến cạnh xe cảnh sát, Tống Tương Niệm im lặng nhìn theo ông ta.
Cuối cùng cũng bắt được rồi.
Triệu Lập Quốc chợt xoay khuôn mặt đầy vết sẹo về phía này, nói với Hạ Chấp Ngộ, “Thế mà mày không sợ?”
“Vì sao tôi phải sợ? Tôi còn phải nhìn ông đền tội, tận mắt chứng kiến ông xuống địa ngục!”
Triệu Lập Quốc lại nhìn sang Tống Tương Niệm, “Nếu không nhờ mày thì nó có thể nhảy ra sao? Mày đừng quên, nó có bệnh! Quả nhiên là con gái ngoan của tao!”
Hóa ra vừa rồi ông ta vẫn luôn ẩn nấp đâu đó quan sát họ, Tống Tương Niệm vô thức nắm lấy một ngón tay của Hạ Chấp Ngộ.
Triệu Lập Quốc đã cho rằng, ít nhất thì cũng có thể khiến Hạ Chấp Ngộ bị ngọn lửa này vây chết.
“Nếu như ông bị phán tử hình thì tôi sẽ đến gặp ông một lần cuối, nếu không, thì tôi...... cả đời này đều không mong phải gặp lại ông.”
Triệu Lập Quốc sững sờ, biểu tình càng lúc càng phức tạp, sau đó bị người ta đẩy mạnh vào xe cảnh sát.