Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 67: Có khác gì lừa đảo không?




Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
“Anh thì có kinh nghiệm lắm à?” Tống Tương Niệm hỏi lại.

“Tôi học nhanh.”

“......”

Mấy ngày nay Hạ Chấp Ngộ đều ở riết trong phòng nghiên cứu châm pháp, Tống Tương Niệm sợ mình bên ngoài làm ồn ảnh hưởng đến hắn, bèn nhẹ nhàng khép cửa phòng làm việc lại.

Cô hoàn thành công việc của mình, ngồi ghế sô pha bật tivi lên xem, nhưng chưa xem được bao lâu thì ngủ quên mất.

Hạ Chấp Ngộ từ trong phòng đi ra không hề nghe thấy tiếng tivi, hóa ra là cô đã tắt tiếng. Hắn đi đến trước ghế sô pha, nhìn thấy Tống Tương Niệm nghiêng đầu một bên ngủ thiếp đi, hai chân thả dưới đất, nhìn thế nào cũng thật mềm mại đáng yêu.

Nhưng ngủ thế này sao mà thoải mái được?

Hạ Chấp Ngộ cẩn thận bế cô lên, Tống Tương Niệm hơi động, như là bị phiền tới.

Nhưng rất nhanh cô đã rơi vào một cái ôm cực kỳ ấm áp, Hạ Chấp Ngộ bước đi vững vàng vào tới phòng ngủ, chuẩn bị đặt cô nắm xuống.

Nhưng lưng Tống Tương Niệm vừa chạm tới mặt giường, cô bất chợt đưa tay ra túm lấy áo Hạ Chấp Ngộ.

Hắn không đứng dậy được, đành khom người chờ cô thả tay.

Tống Tương Niệm cũng chỉ thiếp đi một lát, lúc tỉnh dậy chợt phát hiện khuôn mặt của Hạ Chấp Ngộ đang phóng đại trước mắt.

Cô sợ đến mức la lên, “Á——“

“Em túm áo tôi không chịu thả luôn.” Hạ Chấp Ngộ chỉ cái tay của Tống Tương Niệm.

Cô vội buông ra, Hạ Chấp Ngộ làm động tác muốn đứng dậy, nhưng không ngờ lại mất đà ngã xuống. Tống Tương Niệm phản ứng nhanh nhẹn tránh mặt đi được.

Thế nhưng Hạ Chấp Ngộ vẫn ngã úp sấp vào hõm cổ cô, cặp môi mềm dán vào động mạch trên cổ Tống Tương Niệm. Lông tơ toàn thân cô dựng đứng, nơi tiếp xúc đó vừa mềm mềm lại ngứa ngứa.

Tống Tương Niệm làm thế nào cũng không thể ngờ bản thân bỗng ưm một tiếng.

Tới đây thì xong thật rồi, Hạ Chấp Ngộ nghe được một tiếng này, máu huyết toàn thân chảy ngược.

Tống Tương Niệm cũng đã nhận ra âm thanh mình vừa phát ra mờ ám đến mức nào, vội ngậm chặt miệng. Cô đã lúng túng lắm rồi, Hạ Chấp Ngộ còn lên tiếng, trong giọng nói mang theo hô hấp trầm khàn, “Vừa có tiếng gì ấy nhỉ?”

“Tại ngứa.”

“Nghe rất hay, tôi muốn nghe thêm một lần nữa.”

Tống Tương Niệm che mặt, “Anh đừng có nói mấy lời không nghiêm chỉnh đó nữa.”

“Mấy lời đó thì làm sao, người yêu nhau đều như vậy.”

“Anh toàn nói bừa......”

Hạ Chấp Ngộ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, Tống Tương Niệm trốn được cũng vô dụng, lá gan của hắn vẫn lớn hơn cô rất nhiều.

“Đủ rồi, Hạ Chấp Ngộ, đủ rồi!”

Cô thả tay xuống muốn nói chuyện tử tế với Hạ Chấp Ngộ, đúng lúc hắn đang nghỉ xem phải tập kích cô thế nào, lập tức nhân cơ hội hôn lên môi cô.

Tống Tương Niệm muốn đẩy hắn ra, bị Hạ Chấp Ngộ bắt được cổ tay, khóa trên đỉnh đầu.

Hắn hôn sâu hơn, Tống Tương Niệm bị động đón lấy, hai má đã đỏ như quả táo.

Buổi tối, Tống Tương Niệm quay về nhà, đúng lúc gặp người hàng xóm chuẩn bị xuống dưới.

“Cháu chào bác ạ.”

“Tan làm được bạn trai đưa về đấy hử?”

Tống Tương Niệm hơi không hiểu ý bà ấy, “Cháu tự...... về ạ.”

“Bạn trai được lắm nha, vừa đẹp vừa giàu, chiếc xe đó nhìn là biết không phải dạng xoàng xĩnh.”

Tống Tương Niệm không biết phải đáp thế nào, chỉ có thể cười cười. Người hàng xóm tựa lưng vào lan can, “Cậu ấy chắc cũng đối xử rất tốt với ba con nhỉ?”

Nhắc đến Tống Toàn An, hàng xóm lại nhớ đến mỗi lần gặp khuôn mặt kia bản thân đều không nhịn được hơi rùng mình một cái, thế mà tiểu tử này lại không hề chê bai.

“Hồi sáng bác thấy cậu ấy đưa cho ba con một túi đồ lớn lắm, không biết là gì.”

Tống Tương Niệm thoáng ngạc nhiên, “Sáng nay ấy ạ?”

“Đúng rồi, còn thấy ba con thần thần bí bí ôm cái túi đó lên tầng.”

Tống Tương Niệm làm thế nào cũng không ngờ hai người họ lại lén gặp nhau sau lưng mình, mà cái thứ kia, Tống Tương Niệm không thể nghĩ được khả năng nào khác.

“Cháu xin phép về trước ạ.”

“Được, gặp lại sau nhé.”

Tống Tương Niệm về đến nhà, Tống Toàn An đã đi ra ngoài, cô đi đến trước cửa phòng ông ta, phát hiện cửa phòng hôm nay thế mà bị khóa chặt.

Tống Tương Niệm tìm chìa khóa mở cửa đi vào, trong căn phòng không có quá nhiều chỗ để giấu, cô bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách, cuối cùng phát hiện túi tiền kia ở trong một ngăn tủ.

Tống Tương Niệm mở ra, kinh hãi và tức đan xen. Cô tính sơ qua một lượt, chỗ này phải đến hai mươi vạn.

Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, Tống Tương Niệm xách chiếc túi đứng lên, đúng lúc gặp được Tống Toàn An mở cửa phòng đi vào.

“Mày làm gì hả?” Tống Toàn An cũng rất giật mình, nhưng vẫn muốn xông lên giật lại.

Tống Tương Niệm giấu chiếc túi về sau lưng, “Ba lấy đâu ra nhiều tiền thế này?”

“Trả lại tiền cho tao!”

“Ba đòi Hạ Chấp Ngộ có đúng không?” Tống Tương Niệm tức giận bừng bừng truy hỏi ông ta, “Sao ba có thể làm như thế?”

Tống Toàn An túm được cánh tay Tống Tương Niệm, hai người lôi lôi kéo kéo, túi tiền rơi bịch xuống đất, còn có mấy cục tiền lăn ra ngoài.

Tống Toàn An vội vàng ngồi xuống nhặt lại, Tống Tương Niệm xách chiếc túi lên, mở cửa muốn xông ra ngoài.

“Mày đứng lại đó cho tao!”

Tống Toàn An đuổi sát theo sau, đưa tay kéo áo Tống Tương Niệm, “Trả tiền cho tao.”

“Không trả, tiền này không phải của ba!”

Tống Toàn An túm tóc Tống Tương Niệm, ông ta trước giờ ra tay tàn nhẫn, hiện tại trong đầu lại chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là ông ta cần số tiền này, nhất định không thể để Tống Tương Niệm trả lại.

Tống Toàn An dùng sức kéo tóc cô hất sang một bên, Tống Tương Niệm đập người vào chiếc tủ cạnh đó, ông ta lập tức cướp lại túi tiền trong tay cô.

“Ba, sao ba phải làm thế này? Ba cần tiền thì con cho ba là được, ba không thể hỏi xin anh ấy!”

“Mày cho tao? Một nghìn hai nghìn thì có tác dụng gì?”

“Ba cần nhiều tiền như vậy làm gì?”

Tống Toàn An nhét chỗ tiền vừa nhặt lại vào túi, sau đó đứng dậy muốn ra ngoài.

“Ba mà không trả lại cho anh ấy thì con sẽ báo án, nói ba lừa đảo chiếm đoạt tài sản.”

Thân thể béo núc của người đàn ông dừng lại ở cửa, quay ngoắt đầu, ánh mắt hung ác như muốn giết người, “Mày nói cái gì?”

“Ba thế này có khác gì một kẻ lừa đào không hả?”

Tống Tương Niệm nhìn thấy ông ta siết chặt tay, quay người lại, ánh mắt này của ông ta Tống Tương Niệm chưa từng nhìn thấy, tựa như giây tiếp theo sẽ lập tức xông đến ăn tươi nuốt sống cô.

“Không phải nó là bạn trai mày à? Không phải thích mày lắm à? Đây chính là tiền hỏi cưới!”

“Con và anh ấy chưa phát triển đến bước đó đâu, mà kể cả có......”

Tống Toàn An ôm chặt hai mươi vạn kia, “Nó đã thỏa thuận với tao rồi, chuyện đưa tiền không nói cho mày biết, kể cả mày nói thẳng ra với nó thì đã làm sao? Mày muốn trả lại, không nghĩ trước xem nó có cần không?”

“Ba muốn bán con sao?”

“Chừng này tiền vẫn còn lâu mới đủ.”

Tống Toàn An đi ra ngoài, tuy ông ta đã có tiền, nhưng lại không biết phải đưa vào bệnh viện như thế nào.

Cả một đêm ông ta không về, cũng nguyên một đêm này Tống Tương Niệm không ngủ.

Hai ngày liền cô không đến Ngự Hồ Loan. Ngày thứ ba Tống Tương Niệm vừa xách một túi đồ vào đến tiểu khu thì nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ đã đứng chờ sẵn.

Cô vô thức muốn trốn đi.

“Tống Tương Niệm!”

Hạ Chấp Ngộ đã phát hiện ra, cô chỉ đành đi về phía đó, “Sao anh lại đến đây?”

“Mấy ngày không thấy em, tôi còn tưởng bị em đá rồi cơ.”

“Tại bận quá.”

“Bận đến mức không gọi được cho tôi một cuộc? Cũng không thèm trả lời tin nhắn của tôi?”

Tống Tương Niệm nắm chặt quai túi, “Hai ngày nay dọn dẹp cho một căn biệt thự, làm từ sáng đến tối muộn, mệt quá nên về đến nhà chỉ muốn ngủ.”

Hạ Chấp Ngộ quay người đi thẳng lên tầng, Tống Tương Niệm đuổi theo.

“Ba đang ở nhà.”

“Ở nhà thì ở nhà thôi, lẽ nào tôi không thể đến chơi?”

Tống Tương Niệm muốn hỏi chuyện hai mươi vạn kia, còn chưa kịp hỏi Hạ Chấp Ngộ đã đứng trước cửa nhà rồi.

Cô định bước đến mở cửa, Tống Toàn An đã từ trong nhà đi ra.

Ông ta suýt thì va phải Hạ Chấp Ngộ, nhưng lại rất khách sáo

“Đến đấy à.”