Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 22: 22: Nổi Bật Tài Năng






Chương 22: Nổi bật tài năng
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hạ Chấp Ngộ ngồi bệt dưới đất, hai tay không ngừng vỗ vào đầu mình.
Cô ném túi đồ ăn sáng sang một bên, chạy đến giữ tay hắn, "Tiểu Hạ tiên sinh."
"Tôi đau đầu, đau đầu."
"Làm sao thế, chúng ta đến bệnh viện nhé?"
"Có con sâu bò vào trong rồi, đau quá."
Hắn thức trắng liền hai đêm, chỉ thi thoảng tựa vào mép giường ngủ thiếp đi, thân thể dĩ nhiên đã sớm không chịu được.
Hạ Chấp Ngộ không hề nương tay với bản thân, đẩy cả Tống Tương Niệm ra, sau đó lại tiếp tục vỗ đầu mình.
Tống Tương Niệm không giữ được hắn, dứt khoát ôm lấy Hạ Chấp Ngộ, "Không sợ."
Hạ Chấp Ngộ nghe được giọng nói quen thuộc, tuy đầu như có ngàn vạn con trùng đang bò nhưng hắn vẫn cố gắng kìm chế không cho bản thân làm ra hành động gì ngộ thương đến cô gái trước mặt.

Hắn chầm chậm yên tĩnh lại, từ trong vòng tay của Tống Tương Niệm ngẩng đầu lên.
"Làm sao thế?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Hạ Chấp Ngộ ngơ ngác nhìn cô, "Cô là ai?"
Tống Tương Niệm nghe được lời này, cẩn thận sờ trán hắn, "Không sốt mà nhỉ."
"Cô nói.

.

.

.

.

.

hình như tôi đã quay về rồi đúng không?"
"Ừ."
Hạ Chấp Ngộ nghĩ cô chỉ đang đáp cho có, "Cô vốn không biết tôi nói về là về đâu."
"Đương nhiên là nơi tổ chức thi."
Hạ Chấp Ngộ hạ chân xuống, Tống Tương Niệm ngồi xuống bên cạnh, "Trước khi đi tôi đã lau sạch cúp của Hạ tiên sinh rồi."
Rèm cửa sổ đóng kín, chặn lại toàn bộ ánh sáng từ bên ngoài.
"Tiểu Hạ tiên sinh, trời sáng rồi.

Không lấy được quán quân thì thôi, nhưng không thể bỏ qua cuộc thi lần này."
Tống Tương Niệm thấy hắn không nói gì bèn đi đến bên cửa sổ, kéo mạnh rèm cửa ra, ánh nắng không còn bị ngăn trở lập tức tràn vào trong.
"Chuyện H là Hạ Chấp Ngộ đã sớm không còn là bí mật.

Chuyện chiếc áo trắng tôi không biết có thật sự là trùng hợp hay không, nhưng tôi có thể chắc chắn đang có rất nhiều người âm thầm truyền tai nhau, hóa ra con trai của Hạ tiên sinh là truyền nhân phường thêu Tô Châu, thật tò mò không biết hắn có giỏi như Hạ tiên sinh không nhỉ."
Người đàn ông vốn đang cúi gằm hơi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đẹp đến nỗi hoa ghen liễu hờn, ánh sáng dường như cũng đang xua tan u ám trên đó.
"Tiểu Hạ tiên sinh, không sợ, chúng ta thử qua đó xem một chút thôi có được không?"
Hạ Chấp Ngộ nhìn Tống Tương Niệm mang theo vẻ mặt kiên định đứng bên cửa sổ, ánh nắng bao bọc xung quanh, mà cô dường như cũng đang tỏa sáng lấp lánh.
Hai người trở lại nơi tổ chức thi, vị trí của Hạ Chấp Ngộ vẫn còn, khung thêu trống trơn không có một đường châm.
Cố Lập Hành ngồi cách đó không xa, nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ ngồi xuống thì hơi nhếch mép khinh thường, lại tự tin nhìn bức bạch đào đã gần hoàn thành của mình.
Tống Tương Niệm thấy Hạ Chấp Ngộ còn chưa lấy lại tinh thần tìm về trạng thái của bản thân, bàn tay nắm chặt của hắn hơi thả ra, chậm rãi lướt trên mặt vải.
Thời gian chỉ còn lại một ngày, dù là một bức thêu đơn giản nhất cũng sợ rằng không kịp nữa.

Hơn nữa đây không chỉ là một cuộc thi nhỏ, một bức thêu đơn giản lấy đâu sức lực tranh giành phần thắng đây?
Bên cạnh khung thêu đặt một chồng chỉ, mỗi hệ màu có mấy chục loại đậm nhạt khác nhau, sự khác biệt cực kỳ nhỏ trong đó nếu không phải người chuyên nghiệp thì không thể nhìn ra.
Tống Tương Niệm thấy Hạ Chấp Ngộ chọn ra một màu, ngón tay hắn niết nhẹ, tách nó thành hai nhánh, lại từ một nhánh tách ra làm tám, tiếp tục từ một tách ra tám sợi.
Cũng chính là nói, từ một lọn màu có đến 128 sợi nhỏ như tơ.
Mà Hạ Chấp Ngộ cũng chỉ lấy ra một đến hai sợi nhỏ để thêu.
MC nãy giờ cũng đứng bên cạnh quan sát, không tiếc lời khen ngợi, "Sớm nghe nói đặc điểm tranh thêu Tô Châu là tinh, tế, nhã, khiết, ngón tay phải có bao nhiêu khéo léo mới có thể xỏ kim một cách tự nhiên như vậy?"
Tống Tương Niệm còn chưa ngồi ấm ghế, chợt nghe bên cạnh có tiếng xì xầm to nhỏ.
"Giờ này còn mò đến thi làm cái gì, thua chắc rồi."
"Ừ đấy, chỉ có một ngày, tôi thấy mấy người khác đều thêu được kha khá rồi."
Thế nhưng Tống Tương Niệm lại không hề sốt ruột, không quan tâm thắng thua, Hạ Chấp Ngộ có thể quay lại cuộc thi cô đã mừng lắm rồi.
Buổi trưa có một thời gian ngắn nghỉ ngơi, Cố Lập Hành đi ngang qua Hạ Chấp Ngộ, lén nhìn một cái.
Cũng không biết hắn đang thêu cái gì, chỉ thấy được mấy chấm đỏ, không thể nhìn ra bố cục, giống như chỉ đang vùng vẫy trước khi chết mà thôi.
Đầu giờ chiều, Tống Tương Niệm ngồi lâu đến mức lưng eo đều mỏi nhừ, cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện hai người phụ nữ ngày hôm đó nói chuyện trong nhà vệ sinh đang đứng lên muốn đi đâu đó.
Cô lặng lẽ đi theo sau bọn họ vào đến nhà vệ sinh, nghe được tiếng trò chuyện truyền đến, "Tên H lại đến rồi, không lẽ thấy còn chưa đủ mất mặt sao?"
"Ờ, sao anh ta chẳng biết sợ là gì thế nhỉ? Thế mà còn dám động vào kim thêu."
"Không sao, chẳng làm được trò trống gì đâu.

Lại nhớ đến bộ dạng chạy trốn ngày hôm đó của anh ta, đúng thật là mắc cười."
Tống Tương Niệm mở vòi nước, bóp ra một chút xà phòng bắt đầu xoa lên tay.

Hai người kia không hề giữ ý cười ha hả, mà cô cũng đã có thể hoàn toàn khẳng định cuộc thi này không hề công bằng như vẻ ngoài của nó.
Cái gì mà đa dạng phong phú, cái gì mà dùng quần áo thành phẩm làm mặt thêu, rốt cuộc cũng chỉ là chiêu trò đẩy Hạ Chấp Ngộ ra khỏi cuộc thi mà thôi.
Tống Tương Niệm hứng một ít nước, pha với xà phòng trong tay rồi hất xuống nền gạch.
Sau lưng truyền đến tiếng xả nước, cô tắt nước đi ra ngoài.

Chân vừa bước ra đến cửa, phía sau rầm một tiếng, người bên trong có vẻ ngã không nhẹ, "Mẹ ơi, dập mông chết con, sao chỗ này trơn thế nhỉ!"
Tống Tương Niệm đi hết hành lang thì nhìn thấy một dì lớn tuổi mặc đồng phục dọn vệ sinh, bèn bước nhanh qua, "Dì ơi nền gạch trong nhà vệ sinh trơn lắm ạ, cháu thấy có người ngã ấy."
(*) đúng ùi, tính kế kẻ xấu cơ mà vẫn nên thu dọn tàn cục đỡ ảnh hưởng người vô tội nha :>
"Ôi dì vào lau ngay đây."
Tống Tương Niệm đi rồi, dì dọn vệ sinh còn quay lại nhìn thêm mấy cái.

Cô bé này thật xinh xắn, còn có tấm lòng thiện lương.
Tống Tương Niệm trở lại nơi thi đấu, cô cũng không nhìn ra Hạ Chấp Ngộ rốt cuộc đang thêu cái gì.
Cố Lập Hành đã hoàn thành bức tranh thêu của mình, đang làm bước thu châm cuối cùng.

Mật đào mọng nước thoáng nhìn còn ngỡ như đồ thật, tựa như chỉ cần cắn một miếng là thật sự cắn ra được nước ngọt.
Thời khắc tiếng chuông vang lên trận đấu kết thúc, Hạ Chấp Ngộ còn ngồi lại thêu thêm mấy châm.

Từ lúc bắt đầu hắn chưa dừng tay một giây, hiện tại ngón tay đã bắt đầu cứng đờ.
Hắn thu châm, vừa lúc có người đi tới mang khung thêu đi.
Họ mặc chiếc áo lên người ma nơ canh, sau đó đẩy ra trước mặt khán giả.
Tống Tương Niệm chỉ thoáng nhìn một cái lập tức nhận ra tác phẩm của Hạ Chấp Ngộ, miệng cô há hốc, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
Trên mặt vải trắng thêu hơn chục vết máu loang.
Giống như sau khi cắt đứt huyết quản, máu kia phụt ra rồi lan tràn khắp mặt vải, đỏ tươi mà chấn động.