Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Hạ Chấp Ngộ buông thõng tay, ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Hóa ra Tống Tương Niệm nói tha thứ cho hắn, là lừa hắn.
Ngày hôm sau, Hạ Sí Hạ đến Ngự Hồ Loan một chuyến, vừa mở cửa đi vào, mùi thơm nồng nặc xộc vào mũi, suýt chút thì khiến cô ấy nôn mửa.
“Hạ Chấp Ngộ!”
Cô ấy thay giày vào nhà, nhấc mắt nhìn một vòng, điên rồi sao.
Trên bàn ăn, bàn trà, đến cả quầy bar......
Chỉ cần là nơi có thể nhìn thấy thì đều cắm hoa, Hạ Sí Hạ vội vàng đi ra ban công mở cửa.
Cô ấy nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, “Cậu lại có khúc mắc gì trong lòng hả?”
“Chị, đây gọi là bắt đầu cuộc sống mới.”
Tóc của Hạ Chấp Ngộ đã hơi dài, tóc mái còn đâm cả vào mắt, Hạ Sí Hạ nhìn hắn hôm nay rất khác lạ.
Dường như đây là lần đầu tiên cô ấy phát hiện, lúc hắn cười lên lộ ra một cái má lúm đồng tiền.
“Cuộc sống là hưởng thụ, chỗ này của cậu......”
Mùi nồng nặc quá rồi, hại Hạ Sí Hạ suýt thì nôn.
“Chị đã đặt xong nhà hàng rồi, hai ngày nữa mở tiệc mời toàn bộ họ hàng Hạ gia, đến lúc đó cậu phải tới đấy.”
Hạ Sí Hạ biết tính hắn quái đản, tiệc mừng của Hạ gia chưa bao giờ tham gia.
“Là vì bắt được Triệu Lập Quốc?”
“Ừ.”
Hạ Chấp Ngộ vuốt mu bàn tay của mình, “Được.”
Không ngờ hắn lại đồng ý dứt khoát như vậy, Hạ Sí Hạ thoáng thở ra một hơi.
“Chị, chị giúp em gọi một cuộc điện thoại.”
“Không tự có tay à?”
“Cô ấy thấy là số của em chắc chắn sẽ không nghe.”
Hạ Sí Hạ ngồi xuống ghế, “Muốn nói gì với em ấy?”
“Cứ nói tay em phế rồi.”
Hạ Sí Hạ kinh ngạc đến mức đứng bật dậy, hắn là truyền nhân duy nhất của Hạ Thiệu Nguyên, bàn tay này quý giá đến nhường nào. Cô ấy vội ngồi xuống bên cạnh Hạ Chấp Ngộ, “Đưa chị xem.”
“Không sao.”
Hạ Sí Hạ kéo tay hắn qua, lớp da bị tróc trên mu bàn tay đã đóng vảy, cô ấy sốt sắng hỏi hắn, “Sao lại thành thế này? Có biết mỗi năm chị bỏ bao nhiêu tiền bảo hiểm vào tay cậu không hả?”
Hạ Chấp Ngộ hơi động ngón tay, “Không tổn thương đến gân cốt.”
“Cậu muốn dùng khổ nhục kế?”
“Hai ngày nay em đều không cầm được kim, đây là sự thật.”
“Loại chuyện này chị không làm nổi đâu.”
Hạ Sí Hạ nhìn thời gian, chuẩn bị rời khỏi, Hạ Chấp Ngộ hơi nhấc mắt. “Chị với anh chàng vệ sĩ kia phát triển đến bước nào rồi?”
Cô ấy có dự cảm lời tiếp theo của hắn sẽ chẳng hay ho gì, “Chuyện của chị không cần cậu nhọc lòng.”
“Gia đình hai bên đã gặp nhau chưa?”
Hạ Sí Hạ đứng dậy, chống tay ở eo, “Được, Hạ Chấp Ngộ, xem như chị nuôi ra một con sói mắt trắng. Nhưng cậu cũng có bản lĩnh đấy, đẹp trai không bằng chai mặt, chúc cậu may mắn.”
Hạ Sí Hạ tìm số Tống Tương Niệm rồi ấn gọi.
Đâu bên kia tiếp rất nhanh, “Xin chào Hạ tổng ạ.”
“Có bận không?”
“Không ạ, em vừa xong hết việc rồi.”
Hạ Sí Hạ quét mắt qua người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha. “Nếu không bận thì ghé Ngự Hồ Loan một chuyến đi.”
“Có chuyện gì thế ạ?”
“Chị không biết việc này có tính là chuyện lớn với em không, Hạ Chấp Ngộ sắp chết rồi.”
Hạ Chấp Ngộ ngẩng phắt đầu, hắn không bảo cô ấy chơi lớn thế này. Hạ Chấp Ngộ vừa muốn đứng lên đoạt lấy điện thoại, lại bị Hạ Sí Hạ đá một cái ngồi về chỗ.
Tống Tương Niệm bị dọa không nhẹ, “Sao lại sắp chết? Xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
“Tay của nó, chị cũng không biết sao lại bị phế rồi, em cũng biết mà, tay là mạng của nó......”
Hạ Sí Hạ còn chưa nói xong, bên kia đã cúp máy.
Cô ấy a lô hai tiếng, sau đó nhìn sang Hạ Chấp Ngộ, nhún vai, “Cúp rồi.”
Hạ Chấp Ngộ xanh mặt ngồi đó, Hạ Sí Hạ chuẩn bị đi, cô ấy bước mấy bước đến đằng sau ghế sô pha, vỗ một cái lên gáy hắn.
“Những kẻ dám uy hiếp chị đây chỉ có cậu là còn sống sót thôi, cứ từ từ mà giải thích với bạn gái đi.”
Hạ Chấp Ngộ tránh đi, đau đầu không chịu được.
Suốt đoạn đường này Tống Tương Niệm đã tưởng tượng đến rất nhiều khả năng, nếu như tay của Hạ Chấp Ngộ thật sự bị phế, sau này phải làm sao đây?
Cô biết tay hắn quan trọng đến thế nào, dù chỉ có một vết xước nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ và độ chính xác.
Cô chạy lên đến nơi, cửa nhà Hạ Chấp Ngộ còn mở rộng, cô bước nhanh vào trong.
“Hạ Chấp Ngộ.”
Cô gọi lớn, nhưng đáp lại chỉ có sự yên lặng đến đáng sợ.
Không phải thật sự nghĩ không thông rồi đó chứ?
Tống Tương Niệm vừa muốn vào phòng ngủ của Hạ Chấp Ngộ, đột nhiên nghe thấy tiếng hét từ dưới tầng truyền lên.
Trái tim cô đánh thịch một cái, đôi mắt đã lấp loáng ánh nước, cô chạy ra ban công, tuy rằng sợ hãi không muốn đối mặt, nhưng rốt cuộc vẫn rướn người nhìn.
Tầng này quá cao, cô không nghe rõ bên dưới đang la hét cái gì.
Nhưng mang máng có thể nhìn thấy một người đang nằm trên bãi cỏ, Tống Tương Niệm xây xẩm mặt mày, cuống họng tựa như có gì đó chặn lại.
“Hạ Chấp Ngộ——-“
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cô như một đứa trẻ đứng tại chỗ không biết phải làm gì.
“A——-“
Một người phụ nữ trung niên ở dưới tầng nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, nói gì đó với cô, nhưng Tống Tương Niệm nghe không rõ.
“Mau gọi xe cấp cứu, báo....... báo cảnh sát.”
Nhưng rơi từ trên cao như vậy xuống, còn có thể sống được sao?
Tống Tương Niệm khóc nấc lên, Hạ Chấp Ngộ vốn đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng thì vội vàng xông ra ngoài.
Hắn nhìn thấy Tống Tương Niệm đứng ngoài ban công, khóc như một đứa trẻ đi lạc ba mẹ, hắn bước lên kéo cánh tay cô.
Hai người phụ nữ trung niên đứng dưới bãi cỏ quay sang thì thầm với nhau, tay còn chỉ về phía này.
“Chỉ là làm rơi một chiếc áo thôi mà, có cần phải khóc thành như thế không?”
“Chắc là áo này đắt lắm, người ta đau lòng vì tiếc tiền đó.”
Hạ Chấp Ngộ dang tay ôm cô vào lòng, “Sao lại khóc thành thế này?”
Tống Tương Niệm hơi khựng lại, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó vừa khóc vừa chỉ xuống dưới.
“Anh ở đây, vậy người dưới đó là ai?”
Hạ Chấp Ngộ ngó ra nhìn, “Ờm, áo nhà ai rơi xuống thì phải.”
Tống Tương Niệm nghe hắn nói, lấy tay áo lau mạnh nước mắt, đến khi lau hết mới nhìn xuống dưới một lần nữa.
Quả nhiên chỉ là một cái áo sơ mi.
Mắt Tống Tương Niệm đỏ au, ánh mắt từ trên mặt Hạ Chấp Ngộ chuyển xuống tay hắn.
Hạ Chấp Ngộ giấu tay về sau lưng, nước mắt cô lần thứ hai đi xuống, “Phế thật rồi sao?”
.