Tiểu Ma Bạc Hà-
Nghĩ đến đó, ánh mắt Đông lại trở nên lạnh lẽo sắc bén: “Tôi nhớ rất rõ, anh ấy nói nếu tôi chết thì sẽ đưa mẹ tôi đến thử thuốc.”
Thì ra là chuyện này, Thiên Diệp không nhịn được bật cười: “Những lời này không phải cậu ta nói, là tôi nói.”
“Là ông nói?” Đông không khỏi kinh ngạc.
Thiên Diệp gật đầu bắt đầu nói: “Khi đó cậu nhìn như không thể cứu, Cẩm hoang mang lo sợ ôm khư khư cậu không buông, tôi và Trung Dã nất rất nhiều sức mới đẩy được cậu ta, tôi không nghĩ ra cách nào khác nên đành phải dùng đến mẹ cậu để kích thích ý chí sống của cậu.”
“Là như vậy sao?” Nghe thấy giọng nói của mình cực kì xa xôi…
Tim của cậu lại như trở về hầm băng nhưng chỉ khác là băng tuyết xung quanh bị tan đi rất nhanh, trong lòng lập tức rực sáng, cũng trở nên nhẹ nhàng, hơn nữa còn có một nỗi xúc động muốn đến bên cạnh Cẩm ngay lập tức… Đó chính là nơi duy nhất làm cho cậu thấy ấm áp…
“Đông?”
Đông bị tiếng giọng của Thiên Diệp gọi hoàn hồn, cậu vội vàng uống một ngụm trà che dấu sự thất thần của mình.
“Chuyện nhà Bạch Xuyên…” Thiên Diệp lại nhắc đến mục đích ông ta đến đây hôm nay.
Đông đã quay lại sự lạnh nhạt ban đầu, nói: “Cho dù bây giờ tôi đã không sao nữa nhưng cũng không thể thay đổi tất cả những chuyện các người đã làm với tôi, đối với nhà họ Bạch Xuyên tôi đã không còn… Chút thương hại nào.”
Đông bỏ lại những lời này liền đứng dậy rời đi, vừa ra tới cửa đã nghe thấy giọng Thiên Diệp: “Vậy còn mẹ cậu thì sao? Cậu cũng không thèm quan tâm tới sao?”
Đông xoay người lại, vẻ mặt lạnh xuống: “Lại dùng mẹ uy hiếp tôi? Thiên Diệp ông đừng quên tôi chỉ là người giao hàng trong nhận thức của bà ấy mà ông chính là anh ruột của bà ấy.”
“Cậu thật thông minh, không trực tiếp tìm tới địa chỉ chúng tôi đưa cho cậu mà lại tìm ra tiệm hoa này rồi từ đây tiếp cận với Nguyệt Tử, chắc là cậu không muốn làm cho chúng tôi và Cẩm chú ý! Có điều mẹ cậu rất thích cậu, ở nhà cũng không ngừng nhắc tới cậu…” Thiên Diệp khẽ cười, nụ cười kia có một cảm xúc không nói nên lời. Người luôn lạnh nhạt như ông ta mà trong mắt lúc này có một sự dịu dàng Đông chưa bao giờ nhìn thấy, sau đó ông ta lại khẽ thở dài: “Đáng tiếc cậu lại không đến nhà Nguyệt Tử nên không biết, người dùng thân phận khác xuất hiện trong cuộc sống của bà ấy không chỉ có mình tôi mà còn có cha cậu.”
Ánh mắt Đông lập tức mở to, thật sự không thể tin chuyện mình vừa nghe, khóe miệng cậu run run, sau đó chọn một câu cuối cùng để phản bác phản bác: “Tôi không mang họ Bạch Xuyên, ông ta không phải là cha tôi.”
Thiên Diệp cũng không đôi co với cậu, ông ta huyên thuyên: “Nhà họ Bạch Xuyên có một căn bệnh di truyền, mỗi một thế hệ sẽ có người phát tác bệnh. Mà, mỗi một thế hệ của nhà họ Thiên Diệp đều có một người có loại máu đặc biệt, người đó sẽ là người làm thuốc cho gia chủ nhà họ Bạch Xuyên. Vì loại thuốc bí truyền này của nhà họ Bạch Xuyên không thể khống chế bệnh trực tiếp nên sau khi uống thuốc còn phải uống máu của người làm thuốc mỗi ngày.” Dừng lại một chút Thiên Diệp mới nói tiếp: “Đến thế hệ này, người phát bệnh chính là Bạch Xuyên lão gia mà người làm thuốc của nhà họ Thiên Diệp chính mà mẹ cậu.”
Loại chuyện xưa thật sự quá kì dị và buồn cười, trên mặt Đông không khỏi hiện lên vẻ nghi ngờ và trào phúng.
Thiên Diệp cũng không giải thích, chỉ tiếp tục nói: “Bạch Xuyên lão gia thật sự rất yêu mẹ cậu, không nỡ dùng nó làm thuốc nên mới để nó sinh ra một đứa nhỏ để thay thế. Ông ấy không muốn để bi kịch này tiếp diễn nên lại quyết định dùng đứa nhỏ có huyết thống của nhà họ Bạch Xuyên và Thiên Diệp này làm vật thí nghiệm thuốc.”
Đông cười khẽ, tự giễu nói: “Đây là cái đạo lý gì?! Cách mà ông ta ngăn cản bi kịch chính là tạo ra một bi kịch khác? Mà tôi chính là đứa nhỏ xui xẻo trong đó… Một bi kịch trời sinh…”
Đây chính là sự thật nên ông ta hoàn toàn không cần phải trả lời cái gì nữa, Thiên Diệp nhìn Đông, vẻ mặt có chút thương xót: “Khi mẹ cậu biết liền kiên quyết không cho cậu đi làm vật thí nghiệm thuốc, dù là cắt đứt quan hệ với người nó yêu nhất nó cũng không chịu nhượng bộ. Bạch Xuyên lão gia để nó tùy hứng vài năm, sau đó thật sự không thể chịu nổi nữa mới quyết định tái tạo lại trí nhớ của nó, bắt đầu lại một lần nữa, mà cậu… Chỉ có thể trở thành một đứa con không có mẹ…”
“Ông nói với tôi những chuyện này để làm gì? Để tôi quyết định tiêu diệt nhà Bạch Xuyên sao?” Đông nói vẫn lạnh lùng như cũ nhưng vẻ mặt âm u kia là vẻ tiêu điều không nói nên lời.
Thì ra cậu được sinh ra là để làm một công cụ… Hoàn toàn không có người nào muốn được sinh ra như thế, cũng chẳng có ai lại muốn có người thân như thế này… Tại sao họ lại nói ra sự thật ác nghiệt này cho cậu biết? Cậu tình nguyện không biết bất kì chuyện gì!
“Nhà Bạch Xuyên đúng là một nơi không đáng cho cậu thông cảm nhưng bây giờ người mẹ cậu dựa vào chính là Bạch Xuyên lão gia, nếu không tính đến quá khứ thì bây giờ bọn họ cực kì hạnh phúc và yêu thương nhau, cậu… Đành lòng phá hỏng nó sao? Cậu đành lòng để mẹ cậu lại trải qua một lần nhà tan cửa nát nữa sao?”
Đông không còn gì để nói nữa rồi, cậu thật sự không thể làm thế. Dù cho bản thân bị bọn họ ném qua ném lại một cách vô tình, dù cho cậu hận nhà Bạch Xuyên thấu xương thì cậu cũng không thể làm mẹ mình bị tổn thương… Mới đây, người mẹ đó đã ôm cậu vào lòng dịu dàng dỗ dành cậu, bà ngồi bên giường kể chuyện cổ tích cho cậu, thức trắng đêm chăm sóc cậu bị bệnh, khuyên răn cậu khi cậu tức giận, an ủi cậu khi cậu khó chịu và bây giờ cậu lại biết bà vì một công cụ như cậu mà đã từ bỏ nhiều thứ như vậy….
Đông nhắm mắt lại, trên môi là ý cười như nhợt nhạt, nhìn cực kì hờ hững nhưng trông rất yếu ớt: “Các người đã chặt đứt sợi dây liên kết của tôi và bà ấy, bây giờ lại đòi hỏi tôi phải lo lắng cho hạnh phúc của bà ấy…” Cậu mở mắt, ánh mắt lấp lánh những đốm sáng: “Đây là một lần cuối cùng!” Nói xong liền kiên quyết bỏ đi không nhìn tới Thiên Diệp.
Thiên Diệp nhìn chằm chằm bóng dáng vừa biến mất sau cánh cửa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng hận cha cậu, ông ấy vì cứu người phụ nữ mình yêu nhất, cũng đừng trách tôi, tôi chỉ không muốn bi kịch của nhà Thiên Diệp tiếp diễn…”