Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 51




Edit: Tiểu Ma Bạc Hà

Cách một ngày thì mèo của Chức Hương đã được tìm về. Rốt cuộc vẫn là mèo nhà, dù có chạy cũng không chạy xa, núp ở một góc cách nhà không xa run rẩy đến đáng thương.

Mèo cũng là do Đông tìm về, cậu định dọa nó chạy mất một lần nữa nhưng nhớ tới lời Cẩm: “Con mèo kia là mèo nhà, cậu nghĩ nó sẽ sống thế nào ở ngoài đường?” cậu vẫn không thể tàn nhẫn được nên bế mèo về.

Đông đưa mèo về lại không thấy Chức Hương có chút cảm kích nào, ngược lại cô ta mang vẻ mặt chán ghét mèo quá bẩn, không cho Đông ôm đến gần mình.

Đông để mèo ở trước cửa nơi ở của chị em Chức Hương, chắc là biết chủ của nó không vui, con mèo kia không dám vào cửa mà lại kêu meo meo đi vòng vòng dưới chân Đông.

Dù sao cậu cũng đã tìm được mèo, Đông cũng lười phải quan tâm nữa,  chào một tiếng liền xoay người bước đi. Không biết có phải do sáng nay Đông cho Chiêu Tài ăn nên trên người có mùi hương của thức ăn cho mèo hay không, con mèo Ba Tư đi vẫn cứ đi theo cậu. Chức Hương tức giận đến toàn thân run lên, lại càng thêm hận Đông thấu xương.

Đông đi một khoảng xa con mèo kia vẫn đi theo, Đông dừng lại đuổi mà nó cũng không đi, chỉ vòng tới vòng lui quanh chân cậu, lại đưa móng vuốt đẩy đẩy ống quần không ngừng kêu meo meo.

Cậu nghĩ chắc là nó đói bụng nên đành phải lấy thức ăn cho nó ăn. Chiêu Tài vốn đang nằm lười biếng dưới bóng cây, vừa thấy con mèo đi sau Đông liền giơ nanh múa vuốt tấn công tới, Đông nhanh tay lẹ mắt một tay bắt lấy nó.

Chiêu Tài lơ lửng giữa không trung nhưng vẫn không nhịn được kháng nghị lại, Đông búng trán nó một cái, nói: “Đừng có đuổi nó đi nữa, anh không muốn phải đi tìm mèo giữa trưa nắng đâu!”

Dường như Chiêu Tài có thể nghe hiểu được, nó thu lại móng vuốt, cúi đầu nhìn Đông meo meo hai tiếng. Đông chọt trán nó một cái, cười nói: “Thật ngoan.”

Đông thả Chiêu Tài ra, Chiêu Tài liền vòng hai vòng quanh chân cậu như đang xem xét, sau đó nó nhìn con mèo kia đe dọa vài tiếng rồi nhảy lên người Đông, đắc ý nằm xuống.

Đông cũng hết cách với nó, lấy thức ăn cho con mèo kia ăn xong, cậu đang định giao nó cho Điền Thôn đưa đi tiệm thẩm mỹ chó mèo để tắm thì Nhã Ngạn đi đến.

Trong tay Nhã Ngạn cầm một cái roi luyện thú*, cậu ta gọi tên con mèo, dường như con mèo kia rất sợ, nó trốn sau chân Đông, làm thế nào cũng không chịu ra ngoài.

(*) Roi luyện thú: Loại roi mà người huấn luyện, thuần phục mấy con thú dữ hay cầm, thường thấy trong rạp xiếc. Chất liệu thường là roi da hoặc roi sắt.

Nhã Ngạn cảm thấy rất mất mặt, cậu ta cầm dây roi lên đánh đến chỗ con mèo, Đông đưa tay lên cản, roi sắt liền đánh lên cánh tay cậu.

“Cậu muốn làm gì?” Đông nhíu mày hỏi.

“Đó là con mèo của chị tôi, nó không nghe lời tất nhiên tôi phải dạy dỗ nó.” Nhã Ngạn nói như chuyện đương nhiên.

“Thì ra cậu dùng cách này để dạy dỗ nó, bảo sao nó không chịu theo cậu trở về.”

“Dạy dỗ mèo của chị tôi như thế nào là chuyện của chúng tôi, anh không cần phải quan tâm!”

Nhã Ngạn vừa nói, tay cũng không ngừng lại, cổ tay nâng lên, roi sắt lại đánh tới người con mèo, con mèo kia sợ đến mức trốn đến một góc, nhỏ giọng kêu oai oái.

Nhã Ngạn nhấc chân đuổi theo nhưng bị Đông cản lại, nói: “Mèo vừa đem về rất bẩn, lại không biết có bọ chét hay rận gì không. Cậu nói với chị cậu, chờ một lát nữa tắm sạch sẽ xong sẽ có người đưa nó trở về.”

Đông không muốn gây chuyện, chỉ tiếc là Nhã Ngạn không muốn bỏ qua như vậy: “Mèo cũng giống như trẻ con, nên dạy dỗ thì phải dạy dỗ, chỉ một chuyện như ăn loạn thức ăn của người khác cho cũng đủ để nó phải chịu phạt thật nặng rồi.”

Nhã Ngạn đẩy Đông ra, bước từng bước đến gần con mèo Ba Tư, không biết có phải do con mèo kia sợ bị phạt hay không, nó không dám trốn nữa, chỉ không ngừng lui vào trong góc.

Dù sao đó cũng là mèo của người ra, Đông thuyết phục chính mình không nên quan tâm nữa, xoay người bước đi. Con mèo kia đột nhiên phát ra tiếng kêu thật nhỏ, Đông không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy cặp mắt hổ phách kia như đang nhìn cậu, trong mắt có nồng đậm sợ hãi và chờ mong.

Giống hệt một cảnh tượng trước kia, chỉ khác là bị ép lùi vào trong góc kia là một cậu bé, cũng dùng ánh mắt sợ hãi và chờ mong như thế nhìn người xung quanh, nhưng cậu bé kia không chờ được người tốt bụng nào vươn tay ra giúp đỡ… Cậu bị chặn trên giường, tay chân bị trói chặt, miệng bị nhét vải bố, nhận tra tấn hết lần này đến lần khác… Đau đớn đến mức không thể nói thành lời…

Đôi mắt Đông mắt đầu trở nên u ám, lúc Nhã Ngạn giơ tay lên, cậu dùng sức đánh lên người cậu ta.

“A…” Nhã Ngạn hét lên đau đớn.

Đông đứng một bên thờ ơ nhìn… A, thật là không khéo, cánh tay của Nhã Ngạn đụng vào hòn non bộ trong vườn, hẳn đã bị gãy xương…