Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 45




Edit: Tiểu Ma Bạc Hà

Beta: Yue Yue

Cẩm nhận ra tinh thần của Đông rất tốt, tuy không rõ lắm, cũng không phải đột nhiên như thế nhưng đôi mắt đã dần xuất hiện vẻ tức giận. Tuy cậu nói chuyện với anh có phần xa cách nhưng cuối cùng cũng đã chịu đáp lại, cơn thèm ăn cũng bắt đầu nổi lên, tuy là cơ vẫn thừa lại một nả nhưng bánh ngọt Ma Mĩ làm cậu đều ăn hết.

Cẩm nghĩ thời gian đúng là liều thuốc tốt, qua một thời gian nữa, vết nứt giữa hai người cũng sẽ lành lại.

Ăn xong cơm tối, Cẩm cùng Đông đi dạo hóng gió ngoài sân, bây giờ vẫn chưa đến cuối xuân nhưng lại nóng đến bất ngờ. Mặc dù buổi tối trời cũng không nóng lắm nhưng bên bờ có hơi nước mờ ảo, hơn nữa gió đêm thổi nhẹ cực kì mát mẻ, thoải mái hơn ngồi máy lạnh nhiều.

Trong tay Cẩm cầm một miếng dưa hấu nhỏ được cắt sẵn còn Đông lại ôm một đĩa táo, vài miếng bánh kem và một ấm trà nhỏ.

Bên kia bờ nước thường hay có mấy đôi vịt trời lắc lư nhưng khuya đến đều quay về tổ. Mặt nước một mảnh phẳng lặng, hai người ngồi kế bên nhau, một người ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, một người cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, hơn nửa buổi không có ai nói gì lại càng thêm phần tĩnh lặng.

Vài tiếng ếch kêu vang, Cẩm đột nhiên mở lời: “Nghe tiểu Mộ nói hôm nay em ra ngoài.”

Một lát sau Đông mới lười biếng đáp: “Sau này sẽ không đi ra nữa.”

Cẩm vội vàng giải thích: “Không phải tôi muốn hạn chế hành động của em, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi.”

“Có muốn tôi viết một bản báo cảo tỉ mỉ đưa cho anh không?” Đông bình tĩnh nói.

Cẩm cười khổ một tiếng: “Tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm với em, chia sẻ tâm trạng với em thôi.”

“Lần trước tôi chia sẻ tâm trạng với anh, kết quả lại bị bán đứng một lần nữa.” Lời Đông không nghe ra chút tình cảm nào, chỉ hờ hững nói chuyện.

Cẩm thở dài thật sâu: “Em thật sự muốn hủy diệt nhà họ Bạch Xuyên sao? Em thật sự muốn dồn người thân của mình vào đường cùng sao?”

“Cái gì mà muốn hay không muốn? Cẩm…” Đông cười nhạo một tiếng nói: “Anh để cho tôi hoàn toàn hiểu được, tôi hoàn toàn bất lực với nhà họ Bạch Xuyên.”

“Tôi biết chủ tịch Bạch Xuyên không tốt với em và mẹ em nhưng một cuộc sống ôm oán hận sâu nặng như thế với cha ruột của mình, chính em cũng sẽ không vui vẻ! Kính Ngôn đã nói với tôi cậu ta hoàn toàn không muốn đối địch với em, Tự Phương cũng đã xin tôi đối tốt với em.” Cẩm tận tình khuyên nhủ: “Chỉ cần bỏ qua một ít hận thù, em có thể đạt được nhiều yêu thương hơn, tại sao em lại không thử?”

Cúi mắt xuống, hàng mi cậu không ngừng lay động. Qua rất lâu, lâu đến mức Cẩm nghĩ cậu sẽ không đáp gì thì Đông mới xoay đầu lại, cười nhạt: “Anh nói đúng, bỏ qua một ít mới có thể đạt được nhiều hơn.”

Cẩm hoàn toàn không đoán được anh có thể thay đổi suy nghĩ Đông nhanh như thế, lúc này nghe thấy câu trả lời của cậu, đúng là vừa mừng vừa sợ. Trong phút chốc anh lại kích động không nói nên lời.

Đông nhìn bên mặt Cẩm, trên mặt cậu là nụ cười yêu ớt dường như đã tiêu tan không ít gông xiềng, nụ cười hiện lên dưới ánh trăng vô cùng trong sáng và rung động lòng người.

Cẩm không nhịn được áp đến, ôm mặt Đông, giữ ánh ánh mắt cậu, trầm giọng nói: “Tôi hứa, tương lai em sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

Nụ cười bên miệng Đông càng thêm sâu, ngay cả ánh mắt cũng loan loan ý cười. Đôi mắt trong suốt luôn chứa vẻ sắc bén cũng đã hiện ra chút dịu dàng: “Đó đều là chuyện của tương lai, chi bằng bây giờ tận hưởng vui vẻ trước mắt!”

Cẩm dịu dàng cười nói: “Bây giờ em muốn vui vẻ thế nào?”

“Mở một chai rượu để chúc mừng thì sao?” Đông cười nhẹ hỏi.

“Không vấn đề gì!”

Cẩm vừa đáp xong đã đứng đậy nhưng lại bị Đông kéo xuống, cậu nở một nụ cười giảo hoạt: “Để tôi đi lấy đi! Miễn cho anh luyến tiếc lấy ra loại rượu ngon nhất.”

Cẩm thật lòng nói: “Đối với em, tôi không hề có nửa phần luyến tiếc.”

Lúc này Đông đã đứng dậy, nghe anh nói thế không nhịn được ngoái đầu nhìn lại. Trên mặt cậu là ý cười nhưng lại có chút cảm xúc khác, nhưng bây giờ Cẩm gần như bị vui sướng làm cho mê muội đầu óc, không nhìn ra được bất kì điều gì.