“Vậy cũng được sao?” Đông cũng thuận theo lời nói đùa của anh: “Chỉ sợ căn phòng kia thứ bảy đến thứ năm có người khác ở đó chứ!
“Em là chủ nhân duy nhất của căn phòng đó, muốn ở bao lâu cũng được.” Cẩm nhân cơ hội nói.
Đáng tiếc Đông hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ cười: “Tôi đã làm tình nhân giả thì ít xuất hiện sẽ tốt hơn, nếu không người yêu thật của anh sẽ không thoải mái.” Vừa nói vừa thuận tay lấy ra một bộ thường phục (đồ bình thường) thay ra.
“Sao lại là người yêu giả chứ?” Giọng Cẩm còn thật hơn lúc nãy: “Em chính là người yêu thật của tôi.”
Lời nói quá mức nghiêm túc làm cho Đông nhướng mày liếc nhìn Cẩm, suy nghĩ lướt qua, cậu đã hiểu, nếu Cẩm để cậu ra ngoài ánh sáng, tất nhiên cậu phải thật sự ngồi lên vị trí tình nhân này.
Cậu gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Hiểu cái gì? Cậu hiểu rồi, Cẩm lại hoang mang.
Nhưng mà sao cậu có thể giải thích với anh chứ, cậu đã thay đồ xong, vênh mặt hất hàm sai khiến anh: “Ăn cơm thôi, tôi đói bụng.”
Cẩm không vội hỏi lại, cưng chìu nhìn cậu cười, dẫn người đi đến phòng ăn.
Trên đường đi, Cẩm nói với Đông còn có hai người nữa cùng ăn cơm, là một cặp chị em họ hàng xa, cha mẹ họ vì cứu mẹ Cẩm mà mất cho nên trưởng lão liền mang hai chị em tuổi còn nhỏ này về nhà chăm sóc.
“Thì ra là thanh mai trúc mã của anh.” Đông nói.
Cẩm chưa từng nghĩ đến chuyện ‘thanh mai trúc mã’ này, lúc nghe cậu nhắc tới lại cảm thấy thú vị, cười nói: “Thanh mai trúc mã cái gì, bọn họ nhỏ hơn tôi sáu, bảy tuổi, chỉ là em gái với em trai mà thôi.”
“Ồ!” Đông thuận miệng đáp lại: “Thì ra là con dâu nuôi từ nhỏ.”
Xém chút nữa Cẩm bị nghẹn nước miếng chết: “Con dâu nuôi từ nhỏ? Làm ơn đi, đó là chuyện của thời nào rồi! Tòa nhà này được xây từ rất lâu nhưng cuộc sống rất hiện đại nha.”
Tuy nói vậy nhưng lúc quay đầu lại nhìn Đông anh lại suy nghĩ, nếu lúc đó không chỉ có mèo mà cả người cũng nhặt về luôn thì đúng là con dâu nuôi từ bé, nhưng mà lúc này bắt đầu nuôi vẫn còn kịp.
Đông không hề biết tính toán của Cẩm, bắt đầu đùa giỡn: “Nhất định là ba mẹ anh sợ anh không cưới được vợ nên chuẩn bị sẵn giùm anh.”
Đúng là chuẩn bị sẵn, nhưng là ông trời giúp tôi chuẩn bị.” Cẩm cười đắc ý.
Đông không biết Cẩm đang cười chuyện gì, nhưng thấy anh cười vui vẻ như thế nên nghĩ người yêu của anh chính là một trong hai chị em kia, lát nữa cậu muốn xem thật kĩ thần thánh phương nào có thể làm cho đường đường là xã trưởng nhà Bạch Xuyên làm cái bia cho mình.
Đến phòng ăn, hai chị em kia đã ngồi ở đó, Cẩm giới thiệu đơn giản hai bên rồi ngồi xuống.
Người chị Chức Hương khoảng chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi là một cô gái có đôi mắt to long lanh, khí chất tao nhã, cử chỉ đoan trang, chính là thục nữ do xã hội thượng lưu tạo ra.
Em trai Nhã Ngạn cao thấp hai mươi tuổi, đôi mắt to sâu thẳm, trên mặt mang ý cười ôn hòa.
Hai chị em này đều được dạy dỗ rất tốt, nhưng không hiểu sao Đông không thể thích nổi.
Khi Cẩm nói Đông cùng anh ở trong nhà chính thì cậu cũng chú ý tới vẻ mặt hai người kia, mặt Chức Hương có vẻ u oán nhưng lập tức nở lại nụ cười nhẹ, Nhã Ngạn liếc nhìn chị mình một cái, ánh mắt không cam tâm.
Xem ra… Chắc là người chị! Đông nghĩ thầm, Cẩm thật không hiểu việc thương hương tiếc ngọc, lại làm cho mỹ nhân đau lòng như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Cẩm không chờ thêm phút nào, kéo Đông về sân, bước vào đình nghỉ chân, trên bàn nhỏ có đặt sẵn trà xanh ướp lạnh, bánh ngọt với mấy thứ trái cây.
Đông nhướng mày: “Vẫn chưa đến thời gian tự do của tôi à?”
Còn một đống lớn công việc cần cậu làm đó! Không nên tốn nhiều thời gian nhàn hạ thoải mái như vậy để tiếp người yêu của người khác.
Ôm ngang eo cậu, Cẩm bá đạo nói: “Từ giờ cho đến tận sáng sớm ngày mai em hoàn toàn thuộc về tôi!”
(Ma: Ôi anh đáng yêu thế cơ!)
Trừng mắt lên liếc anh, cậu bĩu môi, cũng chỉ còn cách chấp nhận, ai kêu cậu cần người ta chứ, tuy không phải là cam tâm tình nguyện nhưng Đông vẫn đi cùng Cẩm vào trong đình.
Trên trời ánh trăng lan tỏa, một vòng sáng xanh chiếu xuống mặt nước gợn sóng, gió mát nhẹ nhàng thổi qua đưa đến hương hoa nhàn nhạt đồng thời làm mát cơ thể.
Biết chắc mình không có cơ hội chạy về phòng làm thêm, Đông thả lỏng bản thân hưởng thụ khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm có này, một lát sau đã ngủ thiếp đi trên ghế.