Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 107: Phiên ngoại 2




-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

Vào mùa thu, thời tiết bên ngoài rất hợp lòng người, ra ngoài chơi còn thoải mái hơn nằm ngốc trong phòng, vậy nên cứ mỗi lần tìm không thấy người Cẩm sẽ tự động chuyển hướng ra ngoài cánh rừng.

Ở đó có một cái xích đu, kích thước vừa đủ để cho Đông đi dạo mỏi chân có thể nằm nghỉ ngơi, hơn nữa cũng đủ chỗ cho hai con mèo chen chúc với cậu.

Quả nhiên người anh tìm đang nằm trên xích đu, trong lòng ôm Chiêu Tài, Tiến Bảo nằm bên cạnh, một người hai mèo đang ngủ rất ngon.

Cẩm cười lắc đầu, đáy mắt tràn ngập dịu dàng bước thật khẽ đến bên cậu, vừa mới ngồi xuống đã vô tình đánh thức Đông.

“Sao hôm nay Tùng Bản tha cho anh sớm vậy?” Đang ngủ trưa bị đánh thức nên giọng cậu nghe rất lười.

Cẩm bất đắc dĩ nhún vai: “Thật không biết ai mới là ông chủ nữa!”

Đông chẳng thèm đồng tình với anh, cậu lành lạnh nói: “Vậy có nghĩa là ông chủ như anh quá hư hỏng.”

“Em còn nói móc anh nữa.” Cẩm ấm ức nhìn Đông: “Nếu không phải tình trạng của nhà họ Bạch Xuyên kia quá rắc rối thì anh có cần phải như vất vả như vậy sao? Em không nghĩ coi anh vì ai!”

Đông vẫn một dạng không tim không phổi: “Ừ thì vì em, vậy thì anh ráng mà chịu đựng đi!”

“Thật ra, cũng không hẳn phải cố gắng lắm đâu.” Mắt Cẩm như dính mật nhìn Đông “Vì em, anh sẽ rất vui vẻ mà chịu đựng.”

Phản ứng của cậu hoàn toàn không nằm trong dự đoán của anh. Cậu hừ một tiếng: “Vậy anh còn ở đây than oán cái gì!”

Lời nói rất vô tình nhưng nhu tình ngọt ngào nơi khóe mắt chẳng giấu đi đâu được.

Cẩm đến gần cậu: “Cũng như những lúc Tiểu Nghiễm đòi kẹo, phải kể công của mình trước làm cho em vui mới được chứ.”

Đông phì một tiếng bật cười: “Kẹo mà anh muốn chẳng giống với kẹo cho Tiểu Nghiễm chút nào!”

Nhận ra sự đồng ý của Đông, Cẩm vội vàng nắm lấy cơ hội mở lời: “À, cái phòng làm việc kia em lấy đi! Sau đó đến Hội Tam Hoàng giúp anh được không?”

Vừa nghe đến ba chữ ‘phòng làm việc’, Đông không nén được nụ cười. ‘Phòng làm việc’ mà anh nói thật ra chính là thư phòng của anh, nhàm chán cậu sẽ vào đó xem thị trường chứng khoán, thỉnh thoảng mua bán một ít để giết thời gian, lợi nhuận thu được có thể tự nuôi sống mình, hơn nữa còn có dư.

Đông từng nói cậu không đi học, thật ra cậu cũng không lừa anh. Chỉ là, thời gian rỗi rãi lúc làm vật thí nghiệm thuốc trừ đọc sách thì cậu chỉ có thể lên mạng. Những gì cậu học được trên mạng cũng không thua những người được đến trường. Sau đó cậu ghi tên tham gia vào một cuộc thi quản lý doanh nghiệp, không ngờ lại ôm giải thưởng về, đó cũng là lúc Bạch Xuyên Chính Nhân phát hiện ra tài năng kinh doanh trời sinh của cậu.

Nếu cơ thể Đông đã không chịu nổi thí nghiệm thuốc nữa, Bạch Xuyên Chính Nhân lập tức nghĩ đến một cách sử dụng khác, chính là để cậu diệt trừ những mối tai họa ẩn giấu trong công ty, trải đường cho Kính Ngôn. Ông ta tự mình dạy dỗ Đông, học một cách hệ thống nhanh hơn học trên mạng không biết bao nhiều lần, ngẳn ngủi vài năm Đông đã học được tất cả những gì cần biết, vài năm sau, một người chưa từng có kinh nghiệm quản lý một công ty như cậu đã có thể đẩy lùi được chủ tịch một tập đoàn lớn như Bạch Xuyên Chính Nhân.

Nói thật, việc chơi cổ phiếu bây giờ với Đông mà nói là có tài không có chỗ dùng. Cẩm thì tốt rồi, anh từng nói mình sẽ tùy cho Đông muốn làm gì thì làm nhưng Tùng Bản đứng một bên lại đỏ mắt mà nhìn! Anh ta cố gắng xúi giục Cẩm đưa Đông vào công ty, lại còn nói như thế hai người có thể sớm chiều ở chung, sớm chiều ân ân ái ái.

Tất nhiên Cẩm có thể nhìn ra tính toán của Tùng Bản, có điều… Sớm chiều ở chung, ân ân ái ái… Cái này rất hợp ý anh, vậy nên anh cũng bắt đầu suy nghĩ.

“Không giúp!” Đông hừ hừ cưới nói: “Chuyện kinh doanh của nhà họ Bạch Xuyên đi đến bước đường này, hội trưởng Cẩm là người có công lớn nhất, tự anh thu thập đi!”

“Liên quan gì đến anh!” Cẩm cao giọng kêu oan: “Đó là do Bạch Xuyên Kính Ngôn quá vô dụng, không quả quyết…”

“Tuy Kính Ngôn không đủ tài ba khôn khéo, cũng không phải là một người quyết đoán,” Đông chặn lời anh, thản nhiên nói: “Nhưng vẫn còn Tự Phương và Bạch Xuyên Chính Nhân, hai người bọn họ cố gắng duy trì cũng không thành vấn đề, nếu không có Hội Tam Hoàng ép bức vài lần, có thể đến đường cùng như hôm nay?” Nói xong còn lạnh lùng liếc xéo Cẩm một cái.

“Chẳng phải lúc đó anh vì em sao!” Cẩm ấm ấm ức ức nói.

Đông lành lạnh phản bác: “Không phải anh mới nói vì em thì anh sẽ vui vui vẻ vẻ chịu đựng sao?”

Lần này đúng là tự bê đá đập vào chân mình…

Cẩm thở dài, nhưng lập tức trở lại bình thường: “Thật ra, bây giờ anh đã rất thỏa mãn. Nhưng con người luôn có lòng tham…” Anh nhìn Đông, vẻ mặt cực kì dịu dàng: “Mà em, chính là nhược điểm duy nhất khiến lòng tham của anh mãi vẫn không thấy đáy.”

Đông cúi đầu vuốt ve Chiêu Tài, một lát sau mới chậm rãi nói: “Chuyện của tập đoàn Bạch Xuyên em sẽ không đụng vào, mấy người kia em cũng không muốn gặp…”

“Cái gì mà tập đoàn Bạch Xuyên?! Bây giờ tất cả đều là sản nghiệp của em!” Cẩm sửa lời, sau đó nhanh chóng nói: “Những người đáng ghét chết tiệt kia đều có anh đến chỉnh, anh cũng không cho bọn họ cơ hội làm bẩn mắt em.”

Thật ra Cẩm cũng không muốn Đông gặp những người đó, tuy anh đã đồng ý với Đông không để họ bị thương đổ máu nhưng phương pháp chỉnh người không thấy máu có rất nhiều, thủ đoạn của anh nếu đã dùng thì sẽ làm họ muốn sống không được muốn chết chẳng xong, hơn nữa còn phải đóng tốt vai chồng hiền con thảo trước mặt Nguyệt Tử, chỉ là anh không nói với Đông chuyện này.

Đông cười cười, nói: “Ngày nào em cũng phải ngủ trưa.”

“Anh ngủ cùng em.”

“Buổi sáng em phải uống trà sàng, chiều đến phải có buổi trà chiều.”

“Anh tự tay chuẩn bị cho em.”

“Cuộc họp quá một tiếng em sẽ không tham gia.”

“Cái đó rất hao tổn tinh thần, anh cũng không muốn em tham gia.”

“Tiệc móc nối quan hệ gì đó đều không đi.”

“Đến anh còn phải tạo quan hệ với em, ai dám để cho em đi tạo quan hệ với người khác.”

“Anh đang mời quan lớn đến để hầu hạ hay đang tìm người đến giúp đỡ vậy?” Đông nói xong cũng tự bật cười.

Cẩm dịu dàng cười nói: “Dù sao hầu ở nhà cũng là hầu, hầu ở văn phòng cũng là hầu, tất nhiên để bên người đẹp mắt hơn.”

“Đẹp mắt?” Đông nổi giận: “Anh xem em là bình hoa hay sao!”

Cẩm ha ha bất cười, sờ đầu Đông nửa vỗ về nửa vui đùa nói: “Bình hoa này không giống với bình hoa khác nha, là một bình hoa có cả thực lực lẫn vẻ đẹp, bình hoa bảo bối độc nhất vô nhị!”

Cẩm vừa nói xong Chiêu Tài liền meo một tiếng như đang tán thành lời nói của anh.

Đông búng mũi nó, cười mắng: “Người lớn đang nói chuyện, con nít như mi xen cái gì mà xen.”

Chiêu Tài ấm ức cọ vào người Đông, đáng thương meo meo hai tiếng, chẳng biết là nhận sai hay là kháng nghị bạo lực gia đình, bộ dạng kia của nó làm hai vị chủ nhân cười ra tiếng.

Đông vuốt ve Chiêu Tài, thuận miệng hỏi: “Sao anh lại nuôi một con mèo hoang thế?”

Cẩm cười khẽ, anh nhớ lại chuyện cũ, giọng nói trở nên xa xăm: “Ngày đó trên đường anh gặp được một đứa trẻ vừa ngỗ ngáo vừa xấc xược, vừa nhìn thấy anh đã bắt anh cởi áo khoác ra cho cậu ta, lát sau mới biết hóa ra cậu ta muốn lấy áo anh để bọc một con mèo hoang, trước khi chia tay cậu ta hứa với anh hôm sau sẽ trở lại cùng nhau chăm sóc con mèo kia, kết quả…” Cẩm ngừng lại, sau đó lại tiếp tục huyên thuyên: “Đứa trẻ đó nuốt lời, anh sợ sau này cậu ta tìm không thấy con mèo đó sẽ đau lòng nên mới giúp cậu ta chăm sóc, sau đó con mèo kia sinh ra mèo con, mèo con đó lại sinh ra mèo con khác, cũng chính là cháu gái con mèo năm đó thì đứa trẻ kia mới thực hiện được lời hứa, cùng anh chăm sóc nó.”

Nghe câu chuyện của Cẩm, Đông nhìn Chiêu Tài, loáng thoáng nhớ lại chuyện cũ, thì ra Cẩm chính là tên nhóc nhà giàu kia, cậu không ngờ, chuyện đã lâu như thế mà anh vẫn để trong lòng…

Đông ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập cảm động: “Đứa trẻ kia đáng ghét như thế, sao anh còn nhớ cậu ta làm gì?”

“Bởi vì cậu ta là người duy nhất không lấy lòng anh, không nịnh nọt anh, không sợ hãi anh, cũng là người duy nhất dám nói chuyện lớn tiếng với anh, là người tốt bụng và dịu dàng nhất anh từng biết.”

“Dịu dàng tốt bụng?!” Đông bật cười: “Anh có chắc là mình không nhìn lầm chứ?”

Cẩm vuốt ve Chiêu Tài, ấm áp nói: “Nó có thể ở đây giờ phút này, chẳng phải là minh chứng tốt nhất sao.”

Đông khẽ thờ dài, nhỏ giọng nói: “Tối hôm đó đứa trẻ kia về nhà, mẹ nó xảy ra chuyện…” Cánh cửa địa ngục của bắt đầu mở ra trong đời cậu…

Cẩm cầm lấy tay cậu, đau lòng nói: “Đời này chuyện anh hối hận nhất chính là lúc đó đã không đưa luôn đứa trẻ đó đi…”

Đông ngẩng đầu nhìn Cẩm, trong mắt lấp lánh ánh sáng: “Khi đó nếu anh mang cậu ta đi thì sẽ không có cậu ta bây giờ.”

“Đúng vậy!” Giọng anh có chút nghẹn ngào: “Nếu anh mang cậu ấy đi thì cậu ấy đã không phải chịu đựng tất cả những tra tấn đau đớn kia, mỗi lần nghĩ đến anh đều rất hối hận.”

Đông khẽ cười, tiếp đó chợt trở nên nghiêm túc, ánh mắt cực kì chân thành và tha thiết: “Ý em là, nếu anh làm thế thì sẽ không có cậu ấy hiểu được thể nào là quý trọng, hiểu thế nào là được yêu và đi yêu người khác.”

Cẩm lặng đi một lát, sau đó lập tức kích động nói: “Em… Ý của em là…” Em yêu anh… Câu nói phía sau làm thế nào anh cũng không nói ra miệng được, bởi vì anh đang rất khiếp sợ.

“Dễ vậy mà anh còn chưa hiểu sao?” Khóe môi Đông hiện lên ý cười xấu xa: “Ý của em là, em yêu… Chiêu Tài. Ừm, còn có Tiến Bảo.”

Cẩm cực kì thất vọng với đáp án này, anh nhỏ giọng kháng nghị: “Em nói em hiểu thế nào là đi yêu ‘người’ khác, chúng nó không phải người mà!”

“Tiểu Nghiễm được tính là người đi!” Cằm Đông nâng lên cao cao, bộ dạng anh không làm khó được em đâu.

Cẩm càng nhìn càng giận, nhưng nhiều hơn là buồn cười. Có điều, anh thật sự hơi thất vọng, tuy cười nhưng chẳng giấu được vẻ mất mát.

Đông như đang khiêu khích nhích đến gần, liếc nhìn anh, nhỏ giọng nỉ non: “Có điều, đối người người đặc biệt… Em thích dùng hành động để chứng minh……” Lời vừa dứt, môi liền dán lên…

~Toàn văn hoàn~