Thiên Băng Di lại một lần nữa ném đi cuốn lịch mà nhặt lại cuốn tiểu thuyết.
Truyện nói về cuộc tình đầy trắc trở của một vị hoàng phi và một vị hoàng đế. Trải qua bao sóng gió họ mới được ở bên nhau, nào ngờ lại bị nữ phụ Phù Thiên Băng, con gái Phù Thừa tướng chánh nhất phẩm phá rối.
Vì quá yêu vị hoàng đế này mà nàng nguyện bỏ đi đôi mắt để thay thế đôi mắt bị trúng độc của hắn, vì quá yêu hắn mà nàng nguyện đi tới nước láng giềng mà trộn Dược Băng Thảo rồi bị đánh đập đến sống dở chết dở để cứu lấy cái mạng nhỏ của hắn,vì muốn hắn được hạnh phúc mà nàng nguyện ngồi yên trong Lãnh cung của Tử Cấm Thành suốt mười năm nhìn hắn và người hắn yêu hạnh phúc vui vẻ bên nhau.
Còn nữ chính,tất cả nàng làm đều bị nữ chính cướp công.
Truyện sao quá cẩu huyết đi, quá vô lí đi. Cái gì ở hiền gặp lành, cô không tin nổi nữa rồi. Truyện này mà mẹ cô cứ bắt cô đọc rồi học theo nữ chính, có ép uổng cô quá không a? Nếu vậy trên đời còn cái gọi là "thiện lương" sao? Hừ hừ!
Đập mạnh cuốn tiểu thuyết xuống đất, Thiên Băng Di tức tối còn tặng thêm một đạp lên nó sau đó mới quyết tuyệt quay lưng đi.
Quay đi mà cô đâu biết, sau lưng cô là một chùm sáng phát ra từ cuốn sách, ngày càng lớn, bao phủ cả cuốn sách rồi toàn bộ không gian quanh căn phòng xinh đẹp.
"Bùm... "
Một tiếng nổ lớn vang lên, căn phòng doremon xanh dương tan nát trong chớp mắt, hình dáng mũm mĩm đáng yêu đầy sức sống kia nay chỉ còn lại một cái xác trắng bệnh, không chút máu lưu thông trên người... Cô, đã chết. Và chết theo đúng nghĩa cô nói "chết một cách không rõ nguyên nhân,vô cùng cẩu huyết"...