Ý thức dần dần phục hồi: “Không, bé con….?” Tử Thiên bật dậy nhìn xung quanh, cung điện nguy nga, chăn cao nệm ấm, đây là….
Dòng suy nghĩ của y chợt gián đoạn bởi tiếng mở cửa, y bình tĩnh nhìn ra, vừa lúc Ngọc Hoàng nhẹ bước vào, thấy y đã tỉnh liền vui mừng đến hốc mắt đỏ hồng, nhào lên giường khẽ gọi: “Đồ nhi bái kiến sư phụ, người đã tỉnh rồi, mười vạn năm, suốt mười vạn năm, đồ nhi tìm ngài hảo khổ a sư phụ….”
Tử Thiên chợt hiểu ra, sau khi độ lôi kiếp xong, đế vị quy vị, thần lực của y bộc phát mới làm cho đồ đệ của y tìm tới được.
Chợt y giơ bàn tay lên, viên ngọc châu màu vàng tản ra ánh sáng mờ nhạt, mang máng còn có thể thấy hình dáng một con hồ ly trắng nhỏ đang cuộn mình ngủ say trong đó, bé con của y…… thật là ngốc mà, bé con của y…
Y phất tay nhẹ bảo: “Ngươi đi ra ngoài trước….”
Ngọc Hoàng còn nhiều điều muốn nói nhưng vẫn rất nghe lời, lưu luyến nhìn y sau đó lui ra ngoài.
Ngày hôm sau.
Tử Thiên đại đế quy vị, tin tức chấn động này như mọc cánh bay khắp cửu trùng thiên, người người hoan hô nhà nhà vui mừng cảm động đến phát khóc, đế của bọn họ…. vị đế đã cứu bọn họ trong nước sôi lửa bỏng…. vị đế tưởng chừng đã vì bọn họ tan biến mãi mãi đã… quay về rồi….
Khắp cửu trùng thiên tràn ngập trong niềm hân hoan vui sướng, duy chỉ có một nơi không khí trầm lấp lạnh lẻo, đó là Bảo Hòa điện.
“Ta muốn Ngọc Long châu.”
“Sư phụ, Ngọc Long châu quan hệ trọng đại dùng để trấn áp Yêu Ma hai giới, nếu biến mất…..”
“Ta đã phong ấn bọn chúng được một lần, cũng sẽ phong ấn được lần hai, chẳng lẽ ngươi cho rằng…. ta không có khả năng đó..”
“Nhưng mà sư phụ, việc này liên lụy quá lớn, lại ẩn chứa mối nguy hiểm khó lường, vì một con tiểu hồ ly mà làm như vậy, dù là con tiểu hồ ly đó đã cứu mạng sư phụ nhưng mà….. có đáng hay không?”
“Ta thấy đáng, thì là xứng đáng, ngươi không cho, tự ta sẽ đi lấy….”
Ngọc Hoàng không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ lấy Ngọc Long châu ra giao cho Tử Thiên, y vẫn nhất phái lạnh lùng cầm lấy quay lưng đi vào phòng, phảng phất theo gió còn có giọng nói của y: “Đừng để ai vào làm phiền ta.”
Ngọc Hoàng đứng nhìn cánh cửa kia dần dần khép lại, lặng im một hồi sau đó rời đi…..
~~~~~~~~~~
Nghe đồn, từ khi đế quy vị vẫn luôn ở trong phòng tu luyện thần lực không bước chân ra ngoài.
Nghe đồn, các đại thần thượng tấu xin đế lên ngôi nắm giữ Thần giới, đế cười nhạt….
Nghe đồn, trong tay đế có một quả trứng, đế vẫn luôn mang nó theo cạnh mình không bao giờ rời xa….
~~~~~~~
“Nhan nhi…. Ta sẽ chờ nàng, chờ nàng lại một lần nữa…. trở về bên ta…”
Tử Thiên ôm quả trứng trong tay ôn nhu vuốt ve lớp vỏ, lời nói thấm đậm chân tình động lòng người.
Ngọc Long châu có công dụng cố bản bồi nguyên thần hồn, chỉ cần linh hồn không tiêu tán hoàn toàn, liền có khả năng chữa trị, lúc Bạch Y Nhan chịu một đạo lôi đó đã chịu đựng đau đớn xé rách một phần thần hồn phong ấn trong viên nội đan này.
Lúc này thần hồn của nàng yếu ớt không chịu nổi, còn hư nhược hơn cả y khi vừa tỉnh lại, yếu đến chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đã đủ làm nàng tan biến.
~~~~~~~~~~~~
Bên ngoài phòng, Ngọc Hoàng tức giận nhìn cánh cửa đóng chặt kia, ba vạn năm, suốt ba vạn năm, số lần sư đồ bọn họ gặp nhau một bàn tay cũng có thể đếm được, lần đầu tiên sư phụ tức giận với hắn cũng là vì hắn không chịu giao ra Ngọc Long châu, tất cả là tại con hồ ly kia.
Thật ra có một điều mà không phải ai cũng biết, người mà Ngọc Hoàng yêu thật sự không phải Thần phi, phi tử được sủng ái nhất hiện tại, mà là… sư phụ của hắn. Đoạn tình cảm bất luân này hắn vẫn luôn giấu chặt trong lòng không dám nói ra, khi tam giới còn loạn lạc, hắn chỉ là một con giun dế nhỏ bé mặc người khác ức hiếp, chính y phát hiện ra hắn là khả tạo chi tài, là y cầm tay dạy dỗ hắn từng chút từng chút, là y đẩy hắn lên ngôi đế vị này.
Không biết từ khi nào lòng cảm ơn đã biến chất, hắn đã yêu y tự khi nào không ai biết, đến khi hắn phát hiện muốn rút chân ra thì đã quá muộn, mỗi nhăn mày mỗi hành động cử chỉ của y đều khắc sâu vào trong đầu hắn, không thể quên, không thể bỏ…
Hiện tại Thần phi đang được sủng ái nhất, nếu ai có tâm sẽ có thể nhìn ra góc nghiêng của nàng rất giống…. Tử Thiên đại đế của bọn họ, chỉ là không ai dám nghĩ đến mà thôi….
Mười vạn năm, biết bao nhiêu ngày ngày đêm đêm hắn nhớ mong y, hắn biết y không chết, y là đại đế thần lực cao cường dẫn đầu phong ấn hai giới Yêu Ma sao có thể tan biến được chứ, hắn vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một ngày y trở lại.
Y đã trở lại rồi, khí chất thanh lãnh không nhuốm bụi trần đó của y vẫn như xưa, chỉ là… tâm thì… đã khác. Trên mặt y đã xuất hiện vẻ ôn nhu. Nhưng sự ôn nhu đó lại không dành cho hắn, mà là một con tiểu hồ ly nhỏ bé kia, hắn điên cuồng, hắn ghen ghét, hắn chán nản, nhưng thì đã làm sao.
Y căn bản là không thèm quan tâm hắn, hiện tại tất cả lực chú ý của y đều đặt trên quả trứng nhỏ bé đó. Nghĩ tới đây hắn siết chặt tay lại: “Hồ ly tinh…. Ngươi cho ta…. Chờ….” Hắn nghiến răng nghiến lợi xoay người rời đi.