Chấp Niệm Duy Nhất Của Hạ Tiên Sinh

Chương 11: 11: Bí Mật Bị Bại Lộ





Lúc Hạ Diên kéo tay Doãn Ny vào trong xe, anh còn rất tự nhiên cài dây an toàn cho cô ấy.
Anh ấy đi vòng qua ghế lái sau khi đã ngồi ngay ngắn thì xoay đầu qua Doãn Ny ôm hai tay hỏi:
"Bây giờ em rốt cuộc đi đâu để anh đưa em đi?"
Doãn Ny do còn tức tối nên chưa mở miệng thì cô gái khi nãy đi tới.
Cô ta gõ cửa xe, Doãn Ny thấy được vị cứu tinh liền kéo cửa xe xuống.
Cô ta nhìn thấy Doãn Ny trên xe thì tức giận quát: "Con khốn mày là ai? Mày mau xuống xe cho tao."
Hạ Diên tức tối nói cô ta: "Cô bị điên hả?"
Cô ta lôi kéo Hạ Diên ra xong đi qua mở cửa xe cho Doãn Ny kéo tay cô ấy ra.
Doãn Ny đứng bên ngoài, vẫn đang tìm cách để chuồn đi.
Cô ta khi kéo được Doãn Ny ra thì bị Hạ Diên đẩy sang một bên.

Tỏ vẻ ủy khuất: "Anh vì con khốn đó mà đẩy ngã em sao?"
Hạ Diên vẫn lạnh lùng như cũng đứng chắn cho Doãn Ny.
Cô ta tức giận nói tiếp: "Anh sao có thể làm vậy? Ba em bảo anh phải chiếu cố em.

Bây giờ anh vì con khốn này mà đẩy ngã em, anh thật sự không muốn hợp tác nữa sao?"
Hạ Diên vẫn không cảm xúc nói: "Cô đừng.."
Anh ấy chưa nói xong thì Doãn Ny chen nghen: "Thật sự xin lỗi cô đây, tôi với Hạ Diên chỉ là anh em thôi, không hơn không kém.

Vậy đi bây giờ tôi sẽ tự bắt taxi đi về còn cô thì sẽ được anh ấy đưa về được chứ?"
Anh định nói gì đó thì vẫn bị chen ngang.
Doãn Ny nói tiếp: "Bây giờ tôi đi là được hai người không cần phải nóng như vậy đâu."

Bắt được thời cơ Doãn Ny xoay người chạy đi.

Hạ Diên phía sau mặt đã đen hơn cái đít nồi hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Doãn Ny bắt một chiếc taxi đến trung tâm thương mại.
Lâm Quỳ đang ở trung tâm thương mại đứng đợi Doãn Ny.

Trễ 15 phút rồi mà cô ấy vần chưa tới cô lo là Doãn Ny xảy ra việc gì.
Lúc ngước lên cô thấy Doãn Ny đang hấp tấp chạy tới.

Hở hồng hộc như bị đứt hơi nói: "Tớ..tớ xin lỗi do vừa nãy trên đường tớ gặp phải một tên khốn làm cản trở tớ."
Lâm Quỳ nghe thế thì lo lắng hỏi: "Cậu có sao không? Ổn cả chứ? Thằng khốn nào dám chặn đường cậu?"
Doãn Ny dỗ ngược cô: "Thôi kệ đi dù sao tớ cũng đã xử lí được tên đó rồi mau mau đi mua đồ thôi."
Lâm Quỳ khoác tay Doãn Ny cùng nhau đi vào trung tâm thương mại.

Hết mua túi xách lại quần áo nhưng mấy cô cũng chỉ mua thứ cần thiết không có phung phí.
Mua xong thì hai cô đi tới nhà hàng quen thuộc.

Bước vào nhà hàng gặp phải bạn bè của Hạ Trí Khanh.
Tống Nam ngồi trong thấy cô thì lên tiếng: "Bạn gái của Hạ Trí Khanh cũng đến đây ăn sao?"
Cô không nói gì định kéo tay Doãn Ny vào phòng đã đặt trước.
Bạn nữ ngồi kế Tống Nam cười vẻ khiêu khích nói: "Không ngờ Hạ Trí Khanh lại có thể quen lâu như vậy.

Tôi còn tưởng khi thắng cá cược xong thì sẽ đá cô ta."

Cô nghe đến hai từ cá cược thì nhíu mày.

Quay người lại hỏi: "Cá cược? Cá cược cái gì?"
Một đàn em bên cạnh Tống Nam nói: "Hạ Trí Khanh cá cược với chúng tôi sẽ cua đổ cô đó."
Xong cả đám đàn em cười phá lên.

Doãn Ny đứng bên cạnh tức giận quát: "Mắc cười lắm sao? Chuyện tình cảm tại sao tụi mày có thể đem ra đùa giỡn thế hả?"
Lâm Quỳ kéo Doãn Ny lại, không đi vào phòng nữa cô kéo tay Doãn Ny đi về.
Trong xe, Lâm Quỳ ngồi ngơ ra bất động.

Doãn Ny biết bây giờ Lâm Quỳ đang không vui nếu càng nói cô sẽ càng tức giận.
Lâm ngồi bất động trên xe một lúc thì cầm điện thoại lên nhắn tin với Hạ Trí Khanh.
"Hạ Trí Khanh, chúng ta dừng lại đi."
Nhắn xong cô cũng không đợi trả lời Lâm Quỳ liền vào xóa kết bạn cũng như chặn hết mọi hình thức liên lạc đến anh.
Doãn Ny ngồi bên cạnh cũng lực bất tòng tâm nên chỉ an phận ngồi bên cạnh vỗ về cô.
Lâm Quỳ không khóc cũng không nháo, chọn cách êm đềm nhất để giải quyết mọi chuyện.
Về đến nhà Lâm Quỳ ngồi xuống nói chuyện với bố mẹ Lâm.
"Bố.."
"Mẹ.."
Bố mẹ Lâm thấy con gái rượu muốn nói chuyện gì đó với mình nghe qua cảm thấy là chuyện quan trọng nên cũng lắng nghe:
"Sao thế bảo bối?"
Mẹ Lâm lại vỗ về cô: "Có gì thì con nói ra.


Nếu được thì bọn ta sẽ giúp."
Cô hơi ngập ngừng, rồi hít một hơi thật sâu: "Con muốn đi du học."
Bố mẹ Lâm bất ngờ, không phải họ chưa từng đề nghị cô ra nước ngoài mà là vì cô luôn bảo không thích đi ra nước ngoài, học trong nước vẫn hơn nên bố mẹ Lâm cũng chưa từng nhắc lại.
Cho đến hôm nay nghe chính miệng đứa con gái rượu của họ bảo muốn đi du học thì có vẻ hơi bất ngờ.
"Sao con lại muốn đi du học? Có chuyện gì trong trường à?"
Cô lắc đầu đáp: "Dạ không có chỉ là con muốn đi đây đi đó để học tập thôi."
Bố mẹ Lâm hiểu cô nếu như cô đã không muốn nói thì có ép bao nhiêu cô cũng sẽ không khai ra dù một chỉ một câu.
Bố Lâm không phản đối nói: "thôi được rồi ngày mai bố sẽ đến trường con làm hồ sơ xong rồi sẽ chuẩn bị hết tất cả cho con.

Còn visa đã cũng đã có rồi nên phần đó cũng không phải lo."
Lâm Quỳ nói tiếp: "Vâng, bây giờ con hơi mệt con xin phép lên nghỉ trước."
Cô đứng dậy rồi trở về phòng.

Cô khóa trái cửa ngồi trong bồn tắm thẫn thờ một hồi rồi bật khóc.
Khóc đến khi thở không nổi cô cũng không thể ngưng được.
Điện thoại bên ngoài thì luôn không ngừng vang lên.
Hạ Trí Khanh ở quán bar gọi cho cô mấy cuộc không được vì số điện thoại của anh đã bị cô chặn.
Cho nên khi Tống Nam vừa đến anh đã lập tức mượn điện thoại để gọi cho cô.
Tống Nam ngồi bên kia hỏi: "Sao thế cô vợ bé nhỏ của cậu lại giận dỗi rồi à?"
Hạ Trí Khanh buông bỏ không gọi nữa.

Dựa lưng vào ghế hút một điếu thuốc, nhàn nhạt nói: "Chia tay rồi."
Tống Nam bất ngờ, có lẽ là vì những lời mà sáng sớm họ nói.

Nếu họ nói là do bọn họ khiêu khích Lâm Quỳ thì chắc chắn Hạ Trí Khanh sẽ giế.t chết bọn họ nên cũng im lặng.
Tống Nam ngồi đó nói: "Sao cậu không tới tận nhà tìm cô ấy?"

Hạ Trí Khanh vẫn ngồi yên hút hết điếu thuốc: "Kệ đi, ngày mai nói vài câu dỗ ngọt là xong."
Trong lòng Hạ Trí Khanh cũng rất rối rắm chỉ là cái tôi quá cao nên không thể chấp nhận sự trẻ con của Lâm Quỳ.
Hạ Trí Khanh đêm đó uống đến quên cả đường về nên phải nghỉ tạm ở phòng nghỉ cho khách vip ở quán bar.
Bên Lâm Quỳ, đêm nay cô cũng mất ngủ.

Ngồi trên giường nhìn những tấm ảnh mà hai người chụp chung.
Những đoạn video mà cả hai quay, nhìn lại khoảng thời gian bọn họ quen nhau.
Cô tự hỏi: "Có bao giờ Hạ Trí Khanh rung động với cô dù chỉ một chút hay chỉ đơn giản là mang cô ra làm trò đùa?"
Nghĩ tới thì tim cô lại đau điếng.

Doãn Ny nghe cô nói sắp đi du học thì cũng nằng nặc đòi theo cô.
Bố mẹ Lâm với Doãn Gia nghe thế thì cũng không nói gì.

Cả hai đứa thân nhau từ nhỏ nếu để một trong hai đi một mình thì cũng không yên tâm.
Thế là cô và Doãn Ny sẽ cùng nhau ra Anh Quốc để học tập.
Chuyện này ngoài Lâm Gia và Doãn Gia thì cũng chưa ai biết và đây là thông tin mật tuyệt đối không thể cho ai biết.
Cô ngồi định xoá hết 2000 mấy tấm ảnh của cô cùng với Hạ Trí Khanh nhưng không nỡ.
Nên cô đành đem tất cả hình ảnh, điện thoại và quà mà anh tặng tất cả bỏ vào một cai thùng cất ở một nơi chỉ mình cô biết.
Khi cất xong thì cô quay trở lại phòng ngủ, nhớ ra có mấy bộ đầm hở hang vì nghĩ Hạ Trí Khanh thích mà cô đã mua nhưng vẫn chưa có dịp để mặc.
Cô mở tủ quần áo ra đem hết tất cả quần áo mới để cho vú nuôi cất xuống kho.
Lâm Quỳ hiện giờ thay đổi nhiều quá, cô không phải thay đổi vì bản thân mà là vì Hạ Trí Khanh.
Cô cười một cách chua xót, thay đổi nhiều vào hoàn thiện bản thân nhiều vào rốt cuộc cái kết cũng về con số 0.
Đúng là cô thật ngu ngốc phung phí thời gian vào những chuyện tàm xàm.
Giờ nghĩ lại những lời bọn bạn của Hạ Trí Khanh nói, cô cũng cảm thấy đúng đâu ai vừa mới chuyển vào lớp có một ngày đã tỏ ra thân thiết đâu chứ.
Chỉ là Lâm Quỳ cô quá ngu ngốc, tin vào một thứ bản thân biết sẽ không bao giờ thuộc về mình.