Chấp Niệm - Dạ Mạn

Chương 64




Cố Niệm bình tĩnh như vậy khiến Tống Hoài Thừa hoảng hốt, “Em yên tâm, chuyện này anh sẽ xử lý. Anh sẽ cho em một câu trả lời thích đáng, chăm sóc cơ thể cho tốt. Đừng nghĩ ngợi lung tung.” Anh nhìn cô.

Cố Niệm ngây người nhìn ra xa, đôi mắt không chút dao động.

Lúc Phương Hủ Hủ đến thăm cô, không nhịn được nghẹn ngào, “Cậu đừng thương tâm, đừng để thêm bệnh, bây giờ phải điều dưỡng thật tốt.”

Lương Cảnh Thâm kéo cô qua một bên lau nước mắt, nhìn cô một chút, “Em muốn để Cố Niệm khóc theo sao?”

Phương Hủ Hủ cố nén, bình tĩnh lại. Cô kéo tay Cố Niệm, thấy sắc mặt cô ấy vàng như ánh nến, cả người không hề có chút sinh khí giống như một con búp bê bằng vải, “Niệm Niệm…”

Cố Niệm nhìn ra cửa sổ, cây thủy sam đứng đó xanh ngắt, dù có trải qua bao nhiêu gió tuyết, vẫn sừng sững cao ngất như cũ.

Cố Niệm xoa xoa lòng bàn tay, quay đầu lại, “Giúp mình thu dọn đồ, mình muốn đi đón cha.”

Phương Hủ Hủ lập tức bật dậy, “Không được, bây giờ cậu như vậy, căn bản không thể rời giường được.”

Cố Niệm nhăn mày, “Hủ Hủ, đã bốn năm rồi mình chưa gặp ông ấy.”

“Cậu không muốn sống nữa sao? Cố Niệm, cậu thật sự muốn giày vò mình đến như vậy sao?”

Cố Nhiệm nhíu mày, “Không phải, Hủ Hủ, so với bất kỳ ai mình đều mong cơ thể có thể tốt lên. Nhưng hôm nay mình phải đón cha. Bốn năm, mỗi một ngày, mình đều luôn nhớ ông ấy.” Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn Lương Cảnh Thâm, “Thầy Lương, mong thầy giúp một chút, em vẫn chưa thể đi được.”

Lương Cảnh Thâm nheo mắt nhìn, biết rằng cô đã quyết định, “Được. Hủ Hủ, em giúp Cố Niệm thay đồ, quấn thêm khăn choàng và đeo thêm bao tay, anh ở bên ngoài, khi nào xong thì gọi anh.”

Cố Niệm nhoẻn miệng cười, “Hủ Hủ, cậu nghe thầy Lương nói rồi đó.”

Phương Hủ Hủ trừng mắt nhìn cô, “Cậu thật biết hành hạ, mình không cản được cậu mà.”

Cố Niệm nhẹ nhàng cười, “Không đâu, sau này mình sẽ sống thật tốt.”

Phương Hủ Hủ mở cửa tủ quần áo nhìn qua, nhận ra Tống Hoài Thừa chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, từ trong ra ngoài, đồ gì cũng có.

Lương Cảnh Thâm đi ra cửa, Tống Hoài Thừa đứng bên hành lang, hít từng hơi khói thuốc. Ông không giấu diếm, “Cố Niệm muốn đi đón cha cô ấy.”

Tống Hoài Thừa khẽ giật mình, ngón tay cầm điếu thuốc hơi run lên, từng làn khói bay ra từ đó. Anh trầm mặc một lúc, “Tôi lái xe theo sau mọi người, để Lục Diệp Thanh đi cùng.”

“Cậu vẫn rất hiểu cô ấy.”

“Chuyện cô ấy quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, huống chi lại còn là cha cô ấy.” Tống Hoài Thừa chua chát nói.

Những lời an ủi, Lương Cảnh Thâm cũng không nói ra.

Không lâu sau, Cố Niệm thay xong quần áo, được bao lại không một kẽ hở. Cô cười nói, “Hủ Hủ, cậu bao mình lại thành con gấu rồi.”

Phương Hủ Hủ cầm lấy khăn choàng cổ, “Vậy cậu cũng phải chăm sóc cơ thể khỏe như gấu đi. Ngồi xuống, quấn khăn lên, bây giờ cậu không thể ra gió đâu…”

Cửa phòng bệnh mở ra, Tống Hoài Thừa đi đến cạnh giường, “Để anh.” Anh giành lại chiếc khăn quàng trong tay Phương Hủ Hủ, quấn quanh cổ Cố Niệm ba vòng, sau đó thắt lại.

Cách quấn khăn quàng của anh là kiểu đơn giản nhất, cũng là kiểu duy nhất Cố Niệm biết.

Buộc lại khăn, anh nhìn cô, “Anh ôm em lên xe.”

“Không cần!” Cố Niệm bình tĩnh nói.

Vẻ mặt Tống Hoài Thừa đầy kiên trì, “Lúc trước thầy Lương bị thương, em quên rồi sao?”

Cố Niệm trầm mặc.

Lương Cảnh Thâm và Phương Hủ Hủ đứng một bên không nói lời nào.

Tống Hoài Thừa ôm cô vào ngực, “Bây giờ xuống tầng thôi, nếu không đi sẽ trễ mất.”

Cố Niệm tựa vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim đập vững vàng của anh. Cô nhắm nghiền hai mắt, không muốn nhìn.

Xuống tầng dưới, Lương Cảnh Thâm và Phương Hủ Hủ đều đã lên xe, Tống Hoài Thừa đặt Cố Niệm lên xe, dặn dò, “Có chỗ nào không thoải mái thì nói với họ, anh và Lục Diệp Thanh lái xe ở phía sau.”

Cặp mắt Cố Niệm khẽ động, “Anh không muốn…”

“Anh biết.” Tống Hoài Thừa cắt đứt lời của cô, “Em muốn nói anh không muốn xuất hiện trước mặt cha em, không đâu. Nhưng mà em cũng phải chú ý, bác sĩ nói em không thể quá mức đau buồn.”

Cố Niệm có hơi ấm ức.

Phương Hủ Hủ nói, “Tống Hoài Thừa, tranh thủ thời gian còn đi.”

Tống Hoài Thừa gật đầu, tham lam nhìn cô một lát.

Một đường trầm mặc.

Ngược lại Lục Diệp Thanh rất phối hợp, ngồi cạnh ghế lái, “Anh bình tĩnh thật đấy, cô ấy làm liều mà anh cũng mặc kệ.”

Đường cong trên mặt Tống Hoài Thừa như được điêu khắc mà ra, cứng rắn không chút độ ấm.

Lục Diệp Thanh tiếp tục nói, “Tống Hoài Thừa, tôi phát hiện anh thay đổi rồi.”

Xe phanh gấp lại.

Lục Diệp Thanh thầm mắng, “Anh có biết lái xe không vậy?”

“Đèn đỏ.” Anh phun ra hai chữ, không cần nhiều lời.

Lục Diệp Thanh vuốt trán, “Tống Hoài Thừa, anh thật không biết đùa mà.”

“Như nhau.”

Lục Diệp Thanh cười lạnh, hắn quay mặt nhìn ra cửa xe, “Chẳng qua, anh may mắn hơn thôi.”

May mắn?

Tống Hoài Thừa không gật bừa, “Lục Diệp Thanh, anh thích cô ấy ở điểm nào?”

Lục Diệp Thanh im lặng một lát, “Ngốc chứ sao. Anh đối xử với cô ấy như thế vậy mà trong lòng cô ấy còn không quên được anh. Anh còn không biết sao, trong lúc cô ấy khó sinh, cô ấy muốn bảo vệ đứa bé, còn nói nếu có gì thì hãy mang đứa bé đến chỗ anh. Sao lại để tôi gặp được người phụ nữ ngu ngốc nhất thế giới như vậy?”

Tống Hoài Thừa nghẹn ngào khó tả, “Cảm ơn.”

Anh biết khoảng thời gian trước Lục Diệp Thanh đã giúp đỡ Cố Niệm rất nhiều, nếu không có hắn, Cố Niệm sẽ rất khó khăn.

Có lẽ thật sự là không mong gì hơn.

“Không nên nói với tôi hai chữ này, tôi không phải giúp anh, tôi chỉ đồng cảm với cô ấy mà thôi, làm phụ nữ chẳng dễ dàng gì.” Hắn đối với cô là do thương mà sinh ra yêu.

Cố Chu Đạo bị bắt giam hơn bốn năm, bước ra khỏi cánh cổng sắt, ông quay đầu nhìn lại rồi nhìn chiếc xe trước mặt, từng bước một đi qua, bước chân dần trở nên gấp gáp.

Cửa xe mở ra, Lương Cảnh Thâm và Phương Hủ Hủ bước xuống xe.

Cố Chu Đạo nhìn con gái, nước mắt không ngăn được rơi xuống, “Niệm Niệm…” Giọng nói của ông đầy tang thương.

Cố Niệm vừa tô thêm chút son nên khí sắc trở nên tốt hơn một chút, cô khẽ mỉm cười, “Cha, con vừa phẫu thuật viêm ruột thừa.”

Nước mắt Cố Chú Đạo rơi đầy mặt, “Đứa ngốc này, lúc nào cũng vất vả, tự mình quay về là được rồi.” Cố Chu Đạo mặc áo khoác màu đen, qua vài năm, cái bụng bự của ông cũng chẳng còn.

“Chú, lên xe đi, bên ngoài trời lạnh đấy.” Phương Hủ Hủ nói.

Cố Chu Đạo liên tục gật đầu, “Hủ Hủ đã xinh hơn nhiều rồi, không tệ, không tệ.”

Phương Hủ Hủ cười, “Chú, đây là bạn trai con, Lương Cảnh Thâm.”

“Được, tốt lắm.” Trên mặt của Cố Chu Đạo là nụ cười đầy vui vẻ, một tay ông vẫn nắm chặt tay Cố Niệm, nói, “Con đó, rốt cuộc cũng thông suốt rồi.” Lại nhìn Lương Cảnh Thâm, khí chất trầm ổn, nhìn qua là biết người có sự nghiệp thành công.

Lúc này, trong lòng Cố Chu Đạo lại bắt đầu băn khoăn, hôn nhân của con gái mình đã bị hủy. Cũng không biết ngày sau sẽ ra sao? Huống chi, nó còn có một đứa con.

“Cha….” Là con gái, Cố Niệm nhìn ánh mắt cha cũng đoán được ông đang nghĩ gì, “Cha, con đã nhận dì rồi.”

“Được rồi, nhưng vẫn nên đến bệnh viện trước đi, con mới phẫu thuật xong, còn không biết chăm sóc bản thân.” Cố Chu Đạo cứng rắn nói, “Khi con còn bé, chỉ bị xước da một chút là đã khóc lớn rồi.”

“Chú, bây giờ người ta đã là nữ anh hùng rồi, không sợ nữa đâu.”

“Con gái vẫn nên nhẹ nhàng một chút.” Cố Chu Đạo không tán thành, “Lương tiên sinh…”

“Chú, gọi cháu là Cảnh Thâm được rồi.”

“Cảnh Thâm à, cháu nhìn chiếc xe đằng sau xem, nãy giờ vẫn luôn đi theo chúng ta, cháu chú ý một chút.”

Khóe miệng Phương Hủ Hủ giật giật, oán thầm, chú, ánh mắt của chú vẫn còn sắc bén thật. Cô hơi liếc qua Cố Niệm, thấy cô ấy không định nói gì, Phương Hủ Hủ cũng nuốt những lời sắp nói xuống.

Đến bệnh viện, Cố Chu Đạo ôm lấy Cố Niệm, “Không sao, cha vẫn còn khỏe, ôm được.”

Cố Niệm ôm cổ cha, nhiều năm như thế, cô vẫn luôn nhớ cái ôm ấm áp này, “Cha…” Cô nhẹ gọi.

“Ừm, cha ở đây.” Cố Chu Đạo đau lòng, không biết nên làm gì.

Tống Hoài Thừa và Lục Diệp Thanh ngồi trên xe một lúc.

“Bây giờ cha cô ấy đã trở về, anh có nghĩ tới tương lai sau này của hai người không?” Lục Diệp Thanh hỏi.

Tống Hoài Thừa vẫn không rõ cảm giác bây giờ của mình là như thế nào, Cố Chu Đạo gián tiếp hại chết cha anh, nên anh trả thù, nhưng anh cũng không cảm thấy một chút vui vẻ nào. “Thuận theo tự nhiên thôi.” Khó có được, anh cũng có lúc bình tĩnh nhã nhặn mà lên tiếng.

Lục Diệp Thanh hơi nhướn mày, “Vậy chúc anh thuận lợi.” Hắn híp mắt, đáy mắt thoáng hiện lên một tia sáng, “Tôi đi thăm cô ấy một chút, anh có muốn đi cùng không?”

Tống Hoài Thừa hơi trầm mặt, “Lục Diệp Thanh, anh cảm thấy bây giờ tôi có thể đi lên sao?”

Lục Diệp Thanh nhún vai, mở cửa xe bước xuống.

Giống như việc Cố Niệm lần này gặp chuyện không may khiến bọn họ đều thay đổi.

Tống Hoài Thừa không hùng hổ dọa người, không hề không chịu nói lý. Lục Diệp Thanh cũng không tối tăm phiền muộn, nói chuyện với Tống Hoài Thừa cũng có thể nói vui mấy câu.

Tống Hoài Thừa lái xe đến cục cảnh sát.

Trong một gian phòng, anh ngồi đối mặt với Chu Hảo Hảo.

Sắc mặt Chu Hảo Hảo u tối, “Cuối cùng anh cũng tới.”

Mười ngón tay Tống Hoài Thừa siết chặt, “Đứa bé của Cố Niệm không còn! Sao cô có thể độc ác như vậy?” Trong mắt anh tràn đầy sự kinh hoàng, hận không thể bóp chết cô ta, nếu như vậy có thể đổi được đứa bé về.

Khóe miệng Chu Hảo Hảo hơi nhếch, “Không còn sao?” Cô ta nhẹ nhàng lặp lại, “Cố Niệm thật sự đã đánh mất một quân cờ tốt.”

“Chu Hảo Hảo!” Tống Hoài Thừa đứng bật dậy, cái ghế đổ xuống vang lên một tiếng lớn, anh phẫn nộ nhìn cô ta, “Bốn năm trước, cô để người cắt gân tay Cố Niệm, bốn năm sau cô lại cố ý làm cô ấy sẩy thai, sao cô lại trở nên đáng sợ như vậy!”

Chu Hảo Hảo nhìn anh chăm chú, vẻ mặt đột nhiên kích động, “Tống Hoài Thừa, anh nghĩ em như vậy sao? Trong mắt anh, em ghê tởm đến vậy sao?” Nước mắt cô ta không nhịn được rơi xuống, nắm lấy tay anh, “Đúng, bốn năm trước em sai người cắt gân tay cô ta, là em hồ đồ, em cũng không biết ngày đó em bị làm sao nữa. Nhưng việc này thật sự không liên quan đến em!”

Tống Hoài Thừa vô tình giật tay cô ta ra, “Không liên quan? Hảo Hảo, cô không nên nói dối tôi. Y tá đều nhìn thấy cô đánh Cố Niệm, cô ngã lên người cô ấy. Cơ thể cô ấy vẫn luôn không tốt, đứa bé này là tôi cầu xin cô ấy giữ lại.”

Chu Hảo Hảo lảo đảo vài bước, một cô gái từng khí phách, xinh đẹp lại vì không có được tình yêu mà đánh mất chính mình, cô ta lắc đầu, “Không phải em.”

Tống Hoài Thừa cắn răng, “Hảo Hảo, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này, tôi hối hận sao phải đồng ý việc đính hôn với cô, hối hận tại sao biết rõ những việc cô làm với cô ấy lại không báo cảnh sát ngay lập tức!”

Bây giờ Chu Hảo Hảo đã không còn cảm giác, “Khi đó anh đồng ý đính hôn với em đều vì kích động cô ta!” Nhiều năm mất liên lạc, anh hy vọng dựa vào việc đính hôn để cô biết đến tin tức của anh.