Cố Niệm lên xe buýt từ sân bay vào thành phố Paris, 21 tiếng trên máy bay, cả người cô đều cảm thấy mệt mỏi rã rời. Khung cảnh lạ lẫm làm cô có cảm giác mơ hồ.
Chiếc xe nhanh chóng dừng ở khách sạn.
Lương Cảnh Thâm đã dặn sẽ có người đón cô ở khách sạn.
Cố Niệm hỏi thử một người pha chế ở trước đại sảnh, tiếng Anh của cô đã bị bỏ xó nhiều năm như vậy, lần này buộc phải nói, cũng khá lưu loát: “Xin chào, tôi muốn hỏi ngài Nguyễn Viễn Tích có đây không?”
Cô đưa tờ giấy hẹn ra cho người trước mặt xem, sau đó anh ta liền đưa cho cô một tờ giấy: “Ông Nguyễn nhờ tôi chuyển giúp mẩu giấy này tới quý khách, bên trên có số điện thoại của ông ấy, còn đây là điện thoại mà ông ấy chuẩn bị cho quý khách.”
Cố Niệm gật đầu, vậy là ổn rồi.
Căn phòng ở khách sạn năm sao được thiết kế theo phong cách Châu Âu, sáng sủa mà rộng rãi. Cố Lự đặt va li xuống đất, tranh thủ thời gian gọi điện về nước: “Hủ Hủ à, mình đến nơi rồi.” Giờ ở Paris lệch bảy tiếng so với trong nước.
“Mình với lão Lương cũng vừa mới nhắc đến cậu. Cậu có gặp được ngài Nguyễn kia không?”
“Không gặp được. Nhưng hình như anh ta có vẻ khá thân thiết, để lại số di động cho mình xong còn chuẩn bị cho mình một chiếc điện thoại.”
“Thế là ổn rồi, anh ta là bạn cũ của lão Lương, có chút hứng thú với hội họa, cậu cứ yên tâm đi.”
Cố Niệm lên tiếng hỏi: “Phán Phán thế nào rồi?”
“Con bé ổn, chỉ thỉnh thoảng nhắc đến mẹ. Con bé rất thông minh, con bé biết rõ bọn mình không thể đưa nó đi tìm cậu liền gọi điện cho Tống Hoài Thừa, đúng là không đơn giản.”
Cố Niệm sững sờ.
“Cố Niệm, mình cảm thấy có khi Tống Hoài Thừa sẽ đi tìm cậu thật đấy.”
“Sao có thể thế được.”
Phương Hủ Hủ cười.
Bỗng dưng bên ngoài vanh lên tiếng gõ cửa, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
“Có người tìm mình, mình đi mở cửa đây. Lúc nào về mình sẽ gọi lại cho cậu.” Cố Niệm ra mở cửa nhìn thấy một người đàn ông đứng bên ngoài. Anh ta cao khoảng 1m8, mặc một bộ vest được cắt may tinh xảo, trong nháy mắt ống tay áo của anh ta hấp dẫn ánh nhìn của cô.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau cả hai đầu cảm thấy sửng sốt.
“Cố Niệm?” Người đàn ông cảm thấy ngờ vực.
Cố Niệm gật đầu đáp lại: “Xin chào anh Nguyễn.” Cô nhanh chóng che lại cảm xúc của mình.
Nguyên Viễn Tích nhíu mày: “Không ngờ cô lại là học trò của chú Lương.”
Chính Cố Niệm cũng không ngờ, anh ta chính là người lần trước suýt đâm vào Phán Phán.
Ánh mắt Nguyễn Viễn Tích trở nên nhàn nhạt: “Ngày mai người quản lí triển lãm tranh sẽ tổ chức một bữa tiệc tối, lúc đó tôi sẽ đến đón cô.”
“Làm phiền anh rồi.”
“Tôi ở phòng số 6 tầng 28.” Anh ta nói, “ Có việc gì cô có thể tìm tôi, hoặc gọi điện cho tôi cũng được.”
Cố Niệm hơi ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta có một đôi mắt màu hổ phách rất đẹp, “Cảm ơn anh.”
Nguyễn Viễn Tích nhấc tay lên nhìn đồng hồ hỏi: “Cô đã ăn gì chưa?”
Cố Niệm không trả lời.
“Dưới tầng 3 có một nhà hàng Tây, cùng đi thôi.”
Anh ta ngỏ lời mời, Cố Niệm nghĩ cô sẽ không từ chối.
Nguyễn Viễn Tích đột nhiên nghĩ đến một việc: “Người yêu của chú Lương là bạn thân của cô à?”
Cố Niệm sững sờ. Nguyễn Viễn Tích khẽ cười.
Cố Niệm cầm lấy túi xách rồi xuống tầng, trên đường đi rất im lặng.
Nhà hàng của khách sạn này rất đẹp, chỗ nào cũng toát ra vẻ lãng mạn.
Bồi bàn mang đến hai quyển menu.
Cố Niệm và Nguyễn Viễn Tích từng người một gọi món.
Trên mặt bàn thủy tinh có để một bông hoa hồng, xinh đẹp mà quyến rũ.
Tầm mắt Cố Niệm dừng ở trên bản, hơi ngẩn người. Cô còn đang chìm sâu vào suy nghĩ của mình, tinh thần có vẻ không tốt lắm.
Nguyễn Viễn Tích âm thầm quan sát cô: “Tôi đã xem bức tranh cô vẽ.”
Ánh mắt của cô trở nên khẩn trương.
Nguyễn Viễn Tích nhếch miệng cười, nghĩ tới cô bé anh suýt đâm vào ngày đó. “Có bức tranh chiến thắng dựa vào kĩ thuật, bức tranh của cô lại dành thắng lợi dựa vào tình cảm.”
Cố Niệm chỉ đáp lại một tiếng.
“Cô Cố, bé gái lần trước là con gái cô à?”
“Đúng vậy.”
“Không ngờ cô còn trẻ vậy, con gái đã được mấy tuổi rồi.” Nguyễn Viễn Tích trầm tư, “Bức tranh kia của cô hình như ám chỉ con bé không nói được?”
“Mấy ngày trước con bé vừa mở miệng nói chuyện.” Cố Niệm bình thản nói, ánh mắt cô tràn ngập sự dịu dàng khi nhắc đến con gái.
Người bồi bàn đem món ăn ra. Hai người tạm dừng cuộc nói chuyện lại.
Cố Niệm phát hiện ra bề ngoài Nguyễn Viễn Tích có thể coi là một chàng trai ấm áp, nhưng thực chất lại là một người đàn ông lạnh lùng ít nói. Động tác ăn cơm rất thanh nhã, đến cả cắt thịt bò cũng đẹp.
Sau khi ăn cơm tối, Nguyễn Viễn Tích đưa cô về phòng: “Paris rất đẹp, đợi sau khi triển lãm tranh kết thúc, cô có thể đi tham quan xung quanh. Tôi sẽ không làm phiền cô nghỉ ngơi.”
Cố Niệm tỏ ý muốn cảm ơn lần nữa.
Có lẽ do nhớ nhà, một đêm này Cố Niệm ngủ không yên giấc. Đêm ngày càng sâu, lòng của cô lại càng tràn ngập cảm xúc. Tay trái bất giác xoa xoa cổ tay phải, tuy không còn đau nữa, nhưng vết sẹo sẽ mãi mãi ở lại đó.
Chính bản thân cô cũng hiểu được, đúng như lời Nguyễn Viễn Tích nói, bức tranh lần này cô vẽ hoàn toàn dựa vào tình cảm để rung động lòng người.
Có lẽ suốt đời cô cũng không thể nào vẽ lại được một bức tranh nào khiến người khác phải ngưỡng mộ nữa.
Cô bật TV lên, đổi lần lượt các kênh, cuối cùng dừng lại ở một bộ phim Thượng Hải “Kì nghỉ ở Rome”, bộ phim này cô không biết đã xem đi xem lại bao nhiêu lần.
Lúc lên đại học, vào thời gian hoạt động tập thể buổi tối, cô kiên quyết kéo Tống Hoài Thừa đi xem phim cùng mình.
Trên đường về, hai người trao nhau nụ hôn đầu tiên dưới tán cây ngô đồng. Đêm đó trăng sáng rực rỡ.
Răng của anh va vào khóe môi cô, khiến cô bị đau.
“Ngốc.” Tống Hoài Thừa khẽ nói một tiếng.
Cố Niệm cảm thấy tim mình như bị đùa giỡn, cô khẽ cắn anh một phát, nhưng không ngờ rằng lúc trở về phát hiện môi anh sưng đỏ như vừa ăn ớt. Vì dịp này Phương Hủ Hủ vẽ một bức tranh cô gái có đôi môi hình lạp xưởng, thời gian đó cô bị cả kí túc xá nữ cười rất lâu.
Bộ phim đen trắng không ngừng diễn biến, Cố Niệm nhắm mắt lại, chìm đắm trong kí ức của mình.
Hạnh phúc ngọt ngào đi qua để lại hiện thực cay đắng tựa như ly cà phê không cho đường.
Lúc Tống Hoài Thừa đến Paris, không biết anh làm thế nào, ngay tối hôm ấy cũng xuất hiện trong bữa tiệc.
Cố Niệm và Nguyễn Viễn Tích cùng nhau tới dự.
Cố Niệm không ngờ bữa tiệc tối lại long trọng đến thế. Trước khi xuất phát, Nguyễn Viễn Tích đến tìm cô, anh mặc một bộ lễ phục nghiêm chỉnh, áo vest đen vạt dài màu đen, đẹp trai một cách xuất sắc.
Mà trên người Cố Niệm chỉ là bộ lễ phục bình đơn giản, nói đúng hơn là quá bình thường.
Nguyễn Viễn Tích nhíu mày hỏi: “Đồ cô chuẩn bị chính là bộ quần áo này à?”
Cố Niệm miễn cưỡng cau mày, cô không định nói thẳng ra rằng cô không hề chuẩn bị trang phục trước.
Nguyễn Viễn Tích cầm điện thoại lên gọi: “Amy, mang đến giúp tôi một bộ váy để tham dự bữa tiệc tối nay, không cần khoa trương quá. Size bé thôi.” Ánh mắt anh ta nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. “Phiền cô nhanh một chút.”
Tắt điện thoại, anh ta quay sang nói với cô: “Chờ một lát.”
Thoáng chốc đã được nửa tiếng.
Một người phụ nữ hơn 30 tuổi đem theo một chiếc túi bước vào. “Nguyễn thiếu, thứ anh cần đã được mang đến.”
Nguyễn Viễn Tích quay đầu nhìn Cố Niệm nói: “Cô có nửa tiếng. Amy, cô giúp cô ấy chọn đồ trang sức.”
Cố Niệm nghĩ trong lòng đâu nhất thiết phải cầu kì thế. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt của Nguyễn Viễn Tích, cô đành nuốt xuống lời của mình.
Amy chọn cho cô một bộ váy dài đến gối màu xanh nhạt, đơn giản mà phóng khoáng. Dưới sự giúp đỡ của cô ấy, sau nửa tiếng, mọi thứ đều hoàn tất.
“Nguyễn thiếu, anh thấy thế nào?” Amy hỏi.
Nguyễn Viễn Tích không quá chú tâm, chỉ nghiêng đầu nhìn qua, đáy mắt chợt lóe một tia kinh ngạc: “Vậy là được rồi.”
Cố Niệm âm thầm phản bác, cô thấy rất đẹp mà.
Amy gọi anh ta là Nguyễn thiếu, chắc thân phận của anh ta cũng không tầm thường. Cố Niệm cũng không hỏi.
Tiệc triển lãm tranh được tổ chức tại một biệt thự trên núi, mọi người đến dự đều khoác trên mình trang phục lộng lẫy.
Cố Niệm thầm thở phào nhẹ nhõm, may thay, nếu không tối nay chắc cô sẽ xấu hổ đến chết mất.
Vào trong đại sảnh, Nguyễn Viễn Tích nhanh chóng bị một đám người vây quanh, vốn tiếng Anh của Cố Niệm đã sớm bị cô quăng xuống hố, cô liền lặng lẽ đi tìm một chỗ vắng người, bắt đầu đánh giá khung cảnh xung quanh.
Bữa tiệc linh đình, phảng phất những tiếng nói nói xa lạ, Cố Niệm quan sát những gương mặt đậm nét Châu Âu thoáng qua trước mắt.
Bỗng nhiên cô kinh ngạc mở to miệng, kia chính là Đạt Duy Đặc, một vị họa sĩ nổi tiếng người Anh. Khi còn học đại học, Cố Niệm đã từng mua tập tranh xuất bản của ông. Cô xem rất hào hứng, hận không thể lập tức bay đến chỗ ông.
Vào lúc cô đang hưng phấn, lại có một vị họa sĩ nữa lọt vào tầm mắt của cô.
“Là Paul…” Cố Niệm nghẹn ngào, hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Trong lúc nói chuyện cùng những người khác Nguyễn Viễn Tích có dõi theo cô, ánh mắt liếc qua đúng lúc bắt được biểu cảm như một fan hâm mộ của cô, không khỏi khẽ cười, nếu không phải anh ta đã được chiêm ngưỡng qua bức <Thính>, thực sự anh ta sẽ cho rằng cô còn là một thanh niên trẻ.
“Nguyễn thiếu, người đẹp kia là ai vậy?”
“Chưa gặp bao giờ à?”
Nguyễn Viễn Tích nhấp một ngụm rượu, nói: “Là học trò của một người chú đang nhờ tôi chăm sóc.”
“Ôi, đúng là một chuyện tốt.”
Nguyễn Viễn Tích cười cười, không nói gì thêm.
Lúc này anh ta chợt nhìn thấy một người đàn ông Châu Á đi về hướng cô, sắc mặt anh ta hơi thay đổi.
Sự xuất hiện của Tống Hoài Thừa đã vượt ra khỏi dự liệu của cô.
Ánh đèn sáng rực rỡ, ngọn đèn thủy tinh xinh đẹp chiếu xuống, anh từng bước từng bước đến bên cạnh cô.
Cố Niệm mở miệng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Tống Hoài Thừa đã có mặt ở đây từ trước khi cô đến, chứng kiến cô và một người đàn ông khác cùng nhau xuất hiện ở chỗ này. Cô chỉ chăm chú nhìn những người khác, từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy anh.
Tống Hoài Thừa uống hai ly rượu, cuối cùng cũng tiến đến trước mặt cô, anh đã bắt được nét kinh ngạc trong mắt cô, nhưng chỉ có thế không có một chút vui mừng nào.
“Năm nay công ty anh có hạng mục ở đây.” Anh giải thích
Cố Niệm không suy nghĩ nhiều, càng không muốn tìm hiểu đến cùng, bất kể anh vì nguyên nhân gì mà đến.
“Ở đây thấy thế nào? Có thấy thoải mái không?” Tống Hoài Thừa hỏi.
“May là có bạn bè giúp đỡ, có thể coi là ổn thỏa.” Người bạn mà cô nói nhất định là người đàn ông kia.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Nguyễn Viễn Tích bước đến, “Cố Niệm…”
Tống Hoài Thừa nhìn thẳng vào mắt anh ta, hai người đàn ông vẫn duy trì dáng vẻ của mình, chỉ có ánh mắt đang chào hỏi đối phương.
Cố Niệm nghĩ chắc cũng không cần phải giới thiệu lần nhau.
“Cố Niệm, có người muốn gặp cô.” Nguyễn Viễn Tích nói một cách tự nhiên.
Trong lòng Cố Niệm tò mò xem đấy là ai, bên ngoài cô nói với Tống Hoài Thừa: “Xin lỗi, không tiếp chuyện được.”
Buối tối hôm đó, Cố Niệm không nói thêm lời nào với Tống Hoài Thừa nữa.
Người mà Nguyễn Viễn Tích đưa cô đi gặp là chủ của biệt thự này, cũng chính là người tổ chức triển lãm tranh hôm nay. Bản thân ông ta rất thích bức tranh của Cố Niệm, cũng có suy nghĩ muốn làm quen với cô.
Ông Chiêm Mỗ Tư đã hơn 60 tuổi, tính tình hài hước, biết được Cố Niệm là người Trung Quốc, liền dùng tiếng Trung chào hỏi cùng Cố Niệm, còn cho cô một cái ôm thân mật.
“Tôi rất thích bức tranh kia, con gái của cô rất đáng yêu như một thiên sứ nhỏ vậy.”
Cố Niệm vẫn còn hiểu những lời này, cô chân thành nói một câu: “Cảm ơn.”
Ông Chiêm Mỗ Tư lại hỏi: “Lần này con gái của cô cũng tới đây à?”
Cố Niệm nghe không hiểu, giống như hồi mới bắt đầu học tiếng anh, cô mở miệng hỏi: “Ngài nói gì ạ?”
Khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Viễn Tích nhanh chóng dãn ra, anh ta cố nén cười, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Ngữ điệu của Chiêm Mỗ Tư chậm dần lại, Cố Niệm trò chuyện cùng ông một lát. Ông Chiêm Mỗ Tư lại bị một người bạn gọi đi.
Ông vừa đi, Cố Niệm liền đưa tay lên day day thái dương, “Tiếng Anh đúng là rất quan trọng.” Cô khẽ nói.
Nguyễn Viễn Tích nhìn thoáng qua cô: “Mấy câu cô nói rất đạt tiêu chuẩn mà.”
“Những câu đối thoại đơn giản thì tôi còn nhớ được, khó hơn tí thì tôi chịu.” Cô giải thích.
Nguyễn Viễn Tích không đáp lại lời cô.
Một lúc sau Cố Niệm mới chợt nhận ra, mấy lời của Nguyễn Viễn Tích không phải để khen cô.
Tiệc tối tiếp tục diễn ra cho đến khuya.
Trong lúc đó, Cố Niệm ra ngoài vườn hoa của khu biệt thự. Màn đêm buông xuống, sắc trời như biển cả, trong veo xanh thẳm.
Cô dựa vào ban công, gió mát thổi từng đợt, cô tham lam hưởng thụ chúng.
Mãi cho đến khi cảm giác có người tiến đến đằng sau mình, Cố Niệm quay đầu lại, cô tưởng đó là Nguyễn Viễn Tích: “Nguyễn…” hai chữ còn lại còn chưa kịp bật ra.
“Là anh.” Tống Hoài Thừa run rẩy nói, anh đi đến bên cạnh cô.
Phải đến nửa ngày sau, Tống Hoài Thừa mới mở miệng hỏi: “Sao em lại quen biết Nguyễn Viễn Tích?”
Tống Hoài Thừa đã tra được tư liệu của anh ta.
Cố Niệm nhíu mày, không hiểu anh có tư cách gì hỏi câu này. “Anh ấy là bạn của Thầy Lương.” Cô ôm lấy hai tay, quần áo mỏng manh đương nhiên không thể chống chọi được cái lạnh ban đêm.
Tống Hoài Thừa cởi áo khoác, không nói thêm lời nào đem áo khoách choàng lên vai cô.
Hơi ấm quen thuộc khiến cho Cố Niệm sững sờ. “Tôi không thấy lạnh.”
Tống Hoài Thừa giữ lấy hai vai cô: “Mấy ngày nay em không sao chứ? Muốn ra gió rồi lại cảm à? Bị cảm nửa tháng không phải chuyện tốt.”
Hiếm khi thấy anh còn nhớ chuyện lặt vặt này.
Cố Niệm hơi nhếch khóe miệng nói: “Cảm ơn.”
Tống Hoài Thừa thở dài: “Có chuyện gì hãy liên lạc với anh. Đừng nên dễ dàng tin tưởng người khác quá.”
Cố Niệm không nói gì nữa.
Lúc trở về, Nguyễn Viễn Tích nhìn chiếc áo khoác trên bờ vai cô, anh ta hỏi: “Cần giúp gì à?”
Cố Niệm không hiểu anh ta đang nhắc đến chuyện gì.
“Chẳng hạn như cái áo khác này?”
Cố Niệm lắc đầu nói: “Anh ta là chồng cũ của tôi, tôi và anh ta đã ly hôn rồi.”
Nguyễn Viễn Tích không để ý lắm: “Sau triển lãm tranh lần này, cô có thể tiếp nhận vài cuộc phỏng vấn.”
Cố Niệm không nghĩ anh ta lại nói chuyện đó vào lúc này, “Tôi biết rồi”, anh ta khiến cô không kịp ứng phó.
Vài ngày sau, triển lãm tranh được tiến hành. Bức tranh <Thính> được đặt ở vị trí nổi bật, rất nhiều người đến xem triển lãm đều bị bức tranh làm rung động. Bức <Thính> còn đi kèm với vài câu văn, được chú thích bằng tiếng Anh.
Nếu như có một cô con gái
Đáng yêu như thiên sứ
Nhưng lại không thể nói
Có thể tôi sẽ mãi mãi không thể nghe được âm thanh lảnh lót như chuông bạc
Mãi mãi không được nghe nó gọi tôi một tiếng “mẹ”
Có thể thực sự sẽ là mãi mãi.
Tống Hoài Thừa đứng ngây người bên trong, ánh mắt nhìn chăm chú vào đoạn văn này. Cách đó không xa, Cố Niệm đang tiếp nhận phỏng vấn từ một tờ báo trong nước. “Cô Cố, chúng tôi nghe nói cô là một bà mẹ đơn thân?”
“Đúng vậy.” Cố Niệm trả lời không chút giấu diếm.
“Có thể nói rõ hơn về sinh hoạt giữa cô và con gái mình được không? Rất nhiều người tò mò về con gái của cô. Đó chắc hẳn là một cô bé rất đáng yêu.”
Cố Niệm lần lượt kể ra từng mẩu chuyển nhỏ.
“Tôi xin được mạnh dạn hỏi một câu, những năm qua, thái độ của người cha dành cho đứa bé là như thế nào?”
Cố Niệm nhẹ nhàng cười nói: “Con bé là báu vật mà ông trời dành tặng tôi.”
Sắc mặt của anh lóe lên vài nét phức tạp.