Chấp Niệm - Dạ Mạn

Chương 45




Editor: Hạ Vy Lam

Beta: Mạc Y Phi

Vẻ mặt Tống Hoài Thừa trầm tĩnh.

Ông cụ cân nhắc từng câu từng chữ, “Nó là em cùng cha khác mẹ với cháu,” Nói xong, ông cụ thở dài, “Ông tưởng rằng sau khi cha cháu qua đời chuyện này sẽ bị chôn vùi, không ngờ nó biết Cố Niệm mà còn muốn kết hôn.”

Tống Hoài Thừa khôi phục vẻ mặt, dường như không mấy kinh ngạc.

Sau khi Cố Niệm trở về, anh đã cho người đi tìm hiểu tư liệu về Lục Diệp Thanh, sớm đã biết thân phận của hắn ta. Chỉ là anh chưa nói với ai, anh còn hoài nghi, hoài nghi Lục Diệp Thanh chỉ vì muốn báo thù anh mà cố tình tiếp cận Cố Niệm.

“Mẹ con biết chuyện này không ạ? Con đoán là mẹ biết.” Cho nên sau khi cha anh qua đời, bà đã ra đi, cắt đứt với Tống gia, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng không ngó ngàng tới.

“Biết.” Ông cụ đau xót nhìn anh, “Mẹ của Diệp Thanh từng làm việc bên cạnh cha con.”

Cha Tống và thư kí của ông ở cùng một chỗ, chuyện này mẹ Tống là người biết cuối cùng. Ban đầu, bà suốt ngày cãi nhau với cha Tống, cha Tống cũng rất bất đắc dĩ, nên đã xảy ra vài việc.

Suy nghĩ của Tống Hoài Thừa từ từ rõ ràng, có một khoảng thời gian, cha thường không ở nhà, lúc đó tâm trạng của mẹ anh rất tệ.

Tống Hoài Thừa kìm nén sự đau lòng, đưa tay gãi đầu.

Nhiều năm qua, anh vẫn còn oán hận mẹ.

“Vậy ông nội, ông muốn con tha cho Lục Diệp Thanh ư?” Tống Hoài Thừa bình tĩnh hỏi.

Ông cụ Tống trầm mặc.

Tống Hoài Thừa nhếch miệng, “Con muốn Lục Diệp Thanh biết đến thân phận của mình!”

Ông cụ nhíu mày, “Sau khi cha con qua đời, đã rất lâu rồi ông không hề có tin tức gì của nó. Về sau tìm được nó cũng không dễ dàng gì, ông liền âm thầm giúp đỡ việc học hành của nó.”

Tống Hoài Thừa hơi thất thần.

“Ông không thể nhìn anh em các con tương tàn.”

“Ông nội, nếu Lục Diệp Thanh biết tất cả mà còn làm chuyện như vậy. Ông cảm thấy hắn có thể được tha thứ sao?” Tống Hoài Thừa chăm chú nhìn ông.

Ông cụ hổ thẹn không có lời nào để nói. Hai đứa nó, đứa nào cũng không được chăm sóc tốt.

Lúc này bên ngoài truyền đến mấy tiếng gõ cửa.

Hai người đều ngẩn ngơ.

Tang Vân Đồng chậm rãi cầm chiếc mũ đen trong tay, nhàn nhạt nhìn về phía trước, “Cha…”

“Vân Đồng?” Ông cụ căng thẳng thì thầm.

Tang Vân Đồng bước từng bước đi tới bên giường bệnh, ánh mắt chậm rãi nhìn vào mặt Tống Hoài Thừa, “Hoài Thừa…” Nhiều năm không gặp, Tang Vân Đồng nhìn đứa con trai, bà vừa bất an, vừa áy náy, âm thanh run rẩy, “Con thế nào rồi?”

Tống Hoài Thừa rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh, sắc mặt lạnh nhạt, “Con rất khỏe.”

Tang Vân Đồng âm thầm nhíu mày, không biết nên nói gì cho phải, “Vậy là tốt rồi.”

“Vân Đồng, con về lúc nào vậy?” Ông cụ hỏi.

“Chồng con về nước bàn chuyện làm ăn nên cả nhà con cùng trở về.” Tang Vân Đồng chậm rãi mở miệng.

Ông cụ gật đầu, “Chọn thời gian rồi gia đình chúng ta cùng tụ họp một lần.”

Tang Vân Đồng nhìn Tống Hoài Thừa, “Được ạ.”

Ông cụ đứng dậy rời đi, để lại không gian cho hai người.

Phòng bệnh lập tức rơi vào yên lặng.

Tang Vân Đồng ngồi bên cạnh giường bệnh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Sắc mặt Tống Hoài Thừa rất lạnh nhạt, “Làm sao mẹ biết con nằm viện?”

“Hảo Hảo nói cho mẹ biết.” Quan hệ của bà và Tống Hoài Thừa cũng không mấy thân mật, những năm Chu Hảo Hảo du học ở nước ngoài, ở gần nhà của Tang Vân Đồng nên giữa hai vẫn thường có liên lạc.

“Thì ra là thế.” Tống Hoài Thừa quay đầu nhìn về phía cửa sổ, vẫn luôn giữ thái độ lạnh như băng với bà.

Tang Vân Đồng nhìn anh, anh mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, khuôn mặt trắng trẻo nhưng lạnh lùng kiên nghị, bà chăm chú nhìn, lần này hai người gặp nhau cũng đã là sau mười năm xa cách. Tang Vân Đồng không dám hi vọng xa vời được con trai tha thứ, “Con nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai mẹ lại tới thăm con tiếp.”

Tống Hoài Thừa im lặng không lên tiếng, loại cảm giác chua xót trong nháy mắt ngập tràn toàn thân.

******

Thành phố S.

Nơi này là quê của mẹ Cố Niệm.

Cố Niệm đang ngồi vẽ ở trong sân. Cố Phán cầm sách đọc thơ.

“Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương

Cử đầu vọng minh nguyệt

Đê đầu tư cố hương.” (1)

Sau khi đọc xong, cô bé nhìn ra ngoài cửa.

(1) Đây là nguyên văn dịch ra Hán Việt của bài thơ “Tĩnh dạ tứ” của Lý Bạch. Còn bản dịch được học trong sách giáo khoa là:

“Đầu giường ánh trăng rọi, 

Ngỡ mặt đất phủ sương. 

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, 

Cúi đầu nhớ cố hương.”

Cố Niệm vẽ xong bức tranh, quay đầu nhìn Cố Phán đang trêu chọc con mèo, “Mẹ, con rất nhớ bà ngoại.”

Cố Niệm sửng sốt, “Không phải con muốn đi ra ngoài đường chơi sao?”

Đôi mắt Cố Phán mở to, “Thật tốt quá.”

Trên đường rất náo nhiệt. Đôi mắt Cố Phán nhìn xung quanh, cuối cùng Cố Niệm đưa bé đi xem phim.

Xem phim hoạt hình, cô không cảm thấy hứng thú nhưng ngược lại Cố Phán rất thích thú.

Xem xong đi ra, Cố Niệm đưa cô bé đi ăn cơm. Rất vất vả mới tìm được một chỗ.

Cố Niệm gọi thức ăn, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Phán đang say sưa nhìn bàn bên cạnh.

Đó là một gia đình ba người, cha mẹ và đứa con. Người cha đang kiên nhẫn đút cơm cho đứa con, “Ngoan nào, ăn cơm xong, cha dẫn con đi công viên chơi ngựa gỗ nhé?”

“Phán Phán còn muốn ăn gì sao?”

Cố Phán lắc đầu, không muốn nói gì.

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, “Vậy con đang nghĩ đến ai vậy? Bà ngoại? Hay dì Hủ Hủ?” Cố Niệm chậm rãi nói.

Cố Phán gật đầu, khẽ thở dài, “Chỗ này không có gì để chơi cả, con muốn đến nhà trẻ.”

“Nhà trẻ ở đâu?” Cố Niệm cắn răng hỏi.

Cố Phán mím chặt khóe môi, không mở miệng.

Cố Niệm cười cười, tới nơi này, cô sợ Tống Hoài Thừa tìm được nên bây giờ làm gì cũng đều che dấu, đến cả thẻ cũng không dám dùng.

Người phục vụ mang món ăn lên.

“Ăn cơm thôi.” Cố Niệm gọi một bát cơm nhỏ.

Cố Phán ủ rũ cầm đũa lên.

Cố Niệm thầm thở dài một hơi.

Đang ăn, Cố Phán đột nhiên kêu lên, “Hóc… mẹ ơi, xương cá…”

Cố Niệm lập tức luống cuống, cầm lấy bát dấm chua, “Uống chút dấm chua đi.”

Cố Phán ô ô uống một ngụm dấm chua.

“Đã xuống chưa con?”

“Chưa ạ, vẫn còn ở đó. A a, con sắp chết rồi.”

Quản lí phát hiện ra vấn đề cũng tới giúp đỡ, cuối cùng không có cách nào đành phải đi bệnh viện.

Tâm trạng Cố Niệm bất an. Lúc bác sĩ đưa cái kẹp gắp xương ra, cô mới phát hiện lưng của mình đã ướt nhẹp.

“Được rồi, mấy ngày này không được ăn uống đồ cay nhé.”

Cố Phán tủi thân khóc, “Con không muốn ăn cá nữa.”

Cố Niệm ôm con, “Được, từ nay không ăn nữa. Không sao rồi.”

“Con muốn về nhà.” Cuối cùng Cố Phán nói ra.

Trong nháy mắt Cố Niệm sợ hãi đến phát run, tâm trạng không cách nào khống chế.

******

Tống Hoài Thừa đứng trước cửa sổ, ngoài cửa sổ có một ngọn đèn.

Vừa rồi anh mới nhận được điện thoại của người bạn làm cảnh sát gọi tới.

“Cậu Tống, tôi tìm được người chú cần tìm rồi. Bọn họ ở thành phố S.”

Thành phố S, thì ra là thành phố S.

Thành phố D và thành phố S là hai thành phố gần nhau. Ai cũng không nghĩ Cố Niệm sẽ đi đến đó!

Tống Hoài Thừa nhớ mẹ của Cố Niệm quê ở thành phố S. Anh xoa xoa thái dương, có lẽ anh nên đến đó một chuyến.

Sau khi xác định được tin tức của cô, cuối cùng vẻ mặt của Tống Hoài Thừa cũng dịu đi một chút.

Tang Vân Đồng mang theo con gái tới, thấy anh đứng ở kia, vô cùng cô độc. Bà có chút nghẹn ngào, “Hoài Thừa…”

Tống Hoài Thừa nhanh chóng khôi phục vẻ mặt, xoay người lại. Mẹ của anh không thay đổi gì mấy, vẫn luôn xinh đẹp. Ánh mắt rơi vào cô gái bên cạnh bà.

Đứa bé mười mấy tuổi, cao gầy. Tống Hoài Thừa đột nhiên phát hiện cô bé cùng cha khác mẹ có đôi mắt giống ý hệt anh.

Cô bé đi đến, “Anh chính là anh trai em sao?” Cô bé nhìn anh, “Mẹ nói anh bị thương, bây giờ anh khỏe chưa?”

Tống Hoài Thừa nhìn cô bé, làn da trắng nõn, tóc dài đen nhánh mềm mại. Anh không nói lời nào.

Cô bé nghiêng đầu, nhìn về phía Tang Vân Đồng.

Tang Vân Đồng mở miệng, “Hoài Thừa, đây là con gái mẹ, tên mụ là Quả Quả. Con bé biết mẹ tới thăm con, cũng muốn tới cùng.”

Đóa Đóa nhìn Tống Hoài Thừa lạnh lùng liền thở dài, “Có phải anh không thích em phải không?” Đóa Đóa năm nay mười hai tuổi, nhỏ nhất nhà, cả gia đình ai cũng đều yêu thương cô bé.

Tống Hoài Thừa nhìn cô bé, không biết nên nói cái gì, có chút do dự, “Chào em.”

Tang Vân Đồng thở dài, lúc tới đây bà đã rất lo lắng.

Đóa Đóa nhếch miệng, gọi vang, “Anh trai…”

Tống Hoài Thừa nhíu mày.

“Anh trai, khi nào anh khỏe lại, anh có thể đưa em đi Bắc Kinh không? Em muốn đến Vạn Lý Trường Thành.”

“Đóa Đóa, anh trai con cần nghỉ ngơi.”

Đóa Đóa nhún vai, “Vâng ạ.”

Tang Vân Đồng thở dài, “Mẹ nghe nói người đâm con là Lục Diệp Thanh, bây giờ nó vẫn còn bị giam, con định làm thế nào?”

Tống Hoài Thừa ngước mắt nhìn bà, sắc mặt sắc bén, làm cho Tang Vân Đồng sửng sốt, “Chuyện này con sẽ giao cho luật sư giải quyết.”

Tang Vân Đồng trầm mặc, tức giận nói, “Nó mà cũng dám làm con bị thương. Lần này nhất định không nên dễ dàng mà tha cho nó.” Ánh mắt bà tràn ngập sự tàn nhẫn.

Trong lòng Tống Hoài Thừa hơi lung lay.

Đóa Đóa lại bất mãn nói, “Mẹ, mặt của mẹ thật đáng sợ.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Tang Vân Đồng trở nên dịu dàng, “Mẹ chỉ đang lo lắng cho anh trai thôi, con phải cho nó thấy sợ hãi khi làm hại con.” Trong lòng Tang Vân Đồng mang theo sự hổ thẹn với đứa con trai này. Tính cách của Tống Hoài Thừa vốn lạnh nhạt, xa cách nhiều năm như vậy, bà biết mối quan hệ giữa họ đã không còn cách nào cứu vãn được nữa. Nhưng nếu ai dám động đến con trai bà, bà chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Đóa Đóa đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Anh trai, chị dâu đi đâu rồi ạ?”

Tống Hoài Thừa nhìn cô bé, trong chốc lát cảm thấy khó hiểu.

“Chính là chị gái mặc váy cưới xinh đẹp ấy, lúc em về đây đã nghĩ sẽ đến tìm chị ấy đi chơi.” Đóa Đóa có trí nhớ tốt, năm đó Tang Vân Đồng cho Đóa Đóa xem qua ảnh cưới của họ.

“Đóa Đóa, cũng muộn rồi, ngày mai chúng ta quay lại thăm anh trai nhé, để cho anh trai con nghỉ ngơi đi.”

“Mẹ, hôm nay mẹ rất kì quái.” Đóa Đóa bất mãn cau mày.

Tang Vân Đồng thấy đứa con gái có chút không vui liền tỏ ra thoải mái hơn, “Nghe lời nào. Không phải con muốn ăn bánh Mousse sao, bây giờ mẹ dẫn con đi mua.”

Cuối cùng cô bé rất nhanh đã thỏa hiệp.

Đột nhiên Tống Hoài Thừa nhớ đến con gái mình, con bé cũng như vậy, mua chút gì đó ngon cũng có thể dễ dàng dỗ dành. Bây giờ con bé thế nào rồi? Không biết có nhớ đến anh hay không? Hắn âm thầm quyết định.

Rạng sáng ngày thứ hai, Tống Hoài Thừa không làm thủ tục xuất viện đã chạy tới thành phố S.

Trợ lý lái xe với tâm trạng lo lắng bất an. Thân thể Tống Hoài Thừa như thế này có thể chịu được sao? Anh ta liếc mắt nhìn Tống Hoài Thừa ngồi phía sau một cái, hốc mắt của anh màu xanh đen, lộ ra sắc mặt hơi tái nhợt. Như vậy có ổn không? Ngộ nhỡ…

Hơn ba giờ, cuối cùng cũng đến nơi.

Tống Hoài Thừa đứng trước của một ngôi nhà đơn hai tầng. Trong nhà treo đầy cây hồng vàng lóng lánh, các cành cây đều ép cong. Anh kinh ngạc nhìn.

Trợ lý lo lắng, “Tống tổng, cơ thể của ngài vẫn ổn chứ?”

“Không sao.”

“Để tôi vào xem có người hay không?”

“Không cần, để tôi đi xem.” Anh tiến lên gõ vào cái cửa sắt. Nhưng mãi cũng không có người mở.

Gió lạnh hiu hiu thổi.

Lúc này có một bác gái đi ngang qua, “Cậu tìm người nhà này sao?”

Tống Hoài Thừa gật đầu, “Ở đây có phải có hai mẹ con trẻ tuổi không?”

“Đúng vậy. Cậu có quan hệ gì với cô ấy?”

“Cháu là chồng của cô ấy.”

“À.” Bác gái cẩn thận đánh giá anh, lại nhìn chiếc xe, không giống như là tên lừa gạt, “Ừ. Nhưng hai người họ đi ra ngoài từ sáng rồi.”

“Bác biết họ đi đâu không?”

“Không biết. Cậu có thể gọi điện thoại cho cô ấy mà? Có phải cậu là tên lừa gạt không?”

Tống Hoài Thừa cười khổ, “Chúng cháu cãi nhau, cô ấy không nhận điện thoại của cháu.”

“Vậy cậu cứ chờ đi!” Tống Hoài Thừa và bác gái đứng ở trong gió lạnh trò chuyện chốc lát. Đôi mắt của trợ lý luôn theo dõi. Thường ngày là một người cao ngạo lạnh lùng như vậy, thì ra cũng rất giỏi nói chuyện phiếm.

Chốc lát sau lại thăm dò những việc làm và nghỉ ngơi hằng ngày của Cố Niệm.

Tống Hoài Thừa ngồi trong xe hơn nửa ngày, Cố Niệm vẫn chưa về. Anh bình tĩnh, cũng không nói gì.

Tâm trạng của trợ lý càng ngày càng thấp, nghĩ thầm hay là cô ấy lại chạy rồi.

Sắc mặt Tống Hoài Thừa càng ngày càng trắng, anh đưa đồng hồ đeo tay lên nhìn một cái, đã 16:52 rồi. Mặt trời dần dần xuống núi, ánh chiều tà mệt mỏi rải vào trong xe.

“Cậu đi xung quanh đây ăn cơm đi, tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi luôn.”

“Tống tổng, vậy ngài thì sao?”

“Tôi tiếp tục chờ, yên tâm đi, tôi không sao.”

“Sắc mặt của ngài rất xấu.”

Tống Hoài Thừa nhíu mày, “Cậu đi đi, tôi muốn ở đây một lát nữa.”

Trợ lý và anh làm việc với nhau đã lâu nên anh ta cũng hiểu tính tình của anh.

Tống Hoài Thừa dựa người vào ghế ngồi, nửa tỉnh nửa mê, toàn thân mệt mỏi, đầu óc trống rỗng.

Đến tận lúc trời tối Cố Niệm và Cố Phán mới về, từ xa mờ mịt nhìn thấy một chiếc xe lạ đậu trước nhà.

“Có người.” Cố Phán nói.

Tống Hoài Thừa vì chống lại cơn buồn ngủ, đang ngồi hút thuốc lá, một hơi lại một hơi, trong hơi thở đầy mùi thuốc lá, mỗi hơi hít vào liền tỉnh táo thêm một phần nhưng vết thương cũng nặng hơn một phần.

“Mẹ, là Tống Hoài Thừa!” Âm thanh của Cố Phán nho nhỏ lộ ra vẻ kinh ngạc còn có một chút vui mừng.