Editor: Sâu Bựa
Beta: Mạc Y Phi
Tống Hoài Thừa chìm trong hối hận vô tận.
Căn phòng to như vậy, anh ngồi một mình trên sô pha, cúi thấp đầu. Tiếng khóc của Cố Niệm không ngừng quanh quẩn trong đầu anh.
Nặng nề, áp lực, đau khổ, sợ hãi.
Anh đột nhiên nhớ tới ngày anh và Cố Niệm kết hôn. Buổi tối hôm đó rất đẹp, mỗi một thứ đều do Cố Niệm tỉ mỉ lựa chọn, tựa như trong giấc mộng.
Cô nói cô muốn lưu lại một hồi ức tươi đẹp nhất.
Tống Hoài Thừa uống rất nhiều rượu, đó là lần anh uống nhiều nhất từ khi chào đời. Bởi vì đáy lòng anh cũng rất vui vẻ.
Cuối cùng còn mười bàn mời rượu, Cố Niệm đành cản rượu lại.
Mọi người thi nhau cười lớn.
Đáy mắt Tống Hoài Thừa ấm áp, Cố Niệm đối xử tốt với anh cũng không che dấu.
Sau đó Từ Hàng hỏi anh, vì sao phải là Cố Niệm?
Có lẽ sau khi cha Tống qua đời, sau khi Tống Hoài Thừa gặp được Cố Niệm mới trở nên giống người con trai bình thường. Không hề lão luyện, trầm ổn, sẽ tức giận sẽ vui vẻ.
Có đôi khi anh nghĩ, nếu buổi tối hôm đó anh không uống rượu, không đi toilet, có thể anh và Cố Niệm sẽ không như hiện giờ.
Một đêm kia đã in sâu vào trong trí nhớ anh.
Ánh đèn toilet mờ ảo, hai người đang nói chuyện.
“Lão Cố, anh không lo lắng sao?”
“Nhiều năm như vậy, khi đó cậu ta vẫn còn nhỏ, có lẽ cũng không biết.”
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Tống Hoài Thừa khôn khéo hơn cha cậu ta rất nhiều.”
“Niệm Niệm thích cậu ta, tôi có thể làm sao bây giờ? Quên đi, tôi có lỗi với cha cậu ta, nửa đời sau sẽ cố chiếu cố cậu ta thật tốt. Nói một cách công bằng, tôi cũng rất thích chàng trai này.”
Tống Hoài Thừa tỉnh rượu hơn phân nửa, sắc mặt tái nhợt vô lực.
Lúc Cố Niệm tìm được anh, anh đang ở hành lang hút thuốc, mùi thuốc lá làm cho anh càng thêm tỉnh táo.
“Có phải bị đau đầu không? Đều do bọn họ, sao lại để anh uống nhiều như vậy. Em bảo Hủ Hủ đi mua thuốc.” Cố Niệm mặc áo cưới xúng xính, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ảo não.
Tống Hoài Thừa chăm chú nhìn cô, trong lòng trăm chuyển ngàn quay, vì sao lại là em? Vì sao lại để tôi biết tất cả?
Vì sao?
Đây là cảm giác từ thiên đàng rơi xuống địa ngục sao?
Cố Niệm thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô thẹn thùng cười, nâng tay sờ mặt mình, “Có phải cảm thấy hôm nay em rất đẹp không?” Cô nháy mắt mấy cái.
Tống Hoài Thừa mạnh bạo cô ôm vào lồng ngực, mạnh mẽ siết chặt, giống như giây tiếp theo cô sẽ biến mất. Cái ôm kia làm cho Cố Niệm cảm thấy hít thở không thông, “Hoài Thừa…” Giọng nói cô có chút ngượng ngùng, vui sướng.
Tống Hoài Thừa tựa vào cổ cô, rối rắm, đau khổ, lại không cam lòng.
Sau một lúc lâu, sắc mặt anh dần dần khôi phục, “Đi tiễn khách thôi.”
Cuộc sống Tống Hoài Thừa và Cố Niệm trong hai năm hôn nhân, không ai biết rốt cuộc anh đã trải qua những gì. Kết hôn năm thứ nhất, anh làm việc điên cuồng để đầu độc chính mình.
Cố Niệm nói muốn có con, anh nói, đợi một năm nữa đi, hiện tại không thích hợp.
Cố Niệm mất mát, “Hoài Thừa, sinh sớm một năm dáng người mới có thể khôi phục nhanh được.” Gặp Tống Hoài Thừa trầm tư, cô đành nói, “Được rồi. Sang năm chúng ta nhất định phải sinh. Cha mẹ em nói chúng ta tốt nhất nên sinh hai đứa. Một đứa theo họ anh, một đứa theo họ em.”
Lồng ngực Tống Hoài Thừa tràn ngập chua xót. Anh nắm chặt tay, khẽ run rẩy.
Hiện giờ anh đã trở thành một kẻ tiểu nhân đê tiện.
Ước định ba năm, Cố Niệm cũng không trực tiếp chấp nhận anh.
Đêm nay là một đêm thâm trầm lại ưu thương.
Cố Niệm nhìn Phán Phán ngủ say trên giường, ánh mắt trống rỗng. Cô không buồn ngủ. Phán Phán cuộn mình ở cuối giường, đó là một tư thế khi con người thiếu cảm giác an toàn.
Cô nhẹ nhàng vỗ về lưng bé. Hôm nay cô bé thật sự bị sợ hãi, sự bất an bao phủ cô bé.
Gió đêm gào thét bên ngoài cửa sổ. Cố Niệm ngủ không quen.
Đúng lúc cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, tóc gáy đều dựng lên, tràn ngập cảnh giác. Cũng may tiếng bước chân rất nhanh đã biến mất.
Cố Niệm thở nhẹ một hơi, nhìn thời gian thế nhưng đã hơn một giờ sáng.
Phán Phán bất an khóc thút thít.
Cố Niệm theo thói quen trấn an, nhưng lúc này, ngược lại cô bé còn khóc to hơn.
Mới đầu là khóc thút thít, chỉ chốc lát sau, tiếng khóc đã tăng thêm.
“Me, đừng bỏ con!” Sau khi Phán Phán khóc liền tỉnh lại nói.
Cố Niệm giật mình.
Phán Phán mãnh liệt cầm lấy tay cô, Cố Niệm mới cảm nhận được đứa bé bốn tuổi lại có sức lực lớn như vậy
“Mẹ, đừng bỏ con!” Cô bé còn nói lại một lần nữa
Đúng lúc này Tống Hoài Thừa đột nhiên mở cửa ra, chạy vào, “Làm sao vậy?” Đầu tóc của anh lộn xộn, trên người còn mặc quần áo mặc ban ngày. Anh đi chân trần vào, “Sao Phán Phán lại khóc?”
Cố Niệm không để ý đến anh, lại khẽ cam đoan với Phán Phán, “Mẹ vĩnh viễn sẽ không bỏ con, mẹ hứa.” Cố Niệm giơ tay lên, lặp đi lặp lại.
Cố Phán còn đang khóc.
Tống Hoài Thừa đứng ở một bên, anh khẽ cắn môi, cũng cam đoan nói, “Cha cũng sẽ không bỏ con.”
Ước chừng hơn nửa tiếng, Phán Phán mới chậm rãi ổn định tâm trạng. Cố Niệm vẫn ôm bé, không dám động đậy. Tống Hoài Thừa nhìn hai người, “Hồi trước Phán Phán cũng như vậy sao?”
Vốn tưởng rằng cô sẽ không trả lời vấn đề của anh. Cố Niệm lại mở miệng, “Không phải.”
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa tràn ngập vui sướng.
“Bị người lạ kích thích nên con bé mới sợ hãi.” Cố Niệm dội thẳng một chậu nước lạnh xuống.
Tống Hoài Thừa thất thần, “Anh đi rót nước.”
Hôm nay anh đã quyết định.
“Không cần.” Cố Niệm cự tuyệt.
Tống Hoài Thừa đứng ở cửa, “Vậy em cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cố Niệm cả đêm không ngủ, buổi sáng ngày hôm sau, khi cô mang khuôn mặt tái nhợt xuất hiện ở trên bàn cơm, Tống Hoài Thừa đi dép lê, vẻ mặt hoảng hốt. Anh cẩn thận không dám bước lên phía trước.
Thời gian giống như trở lại rất nhiều năm trước, vào buổi sáng, cô cũng làm xong bữa sáng chờ anh rời giường.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt bàn, lưu lại một tia sáng ấm áp nhu hòa.
“Tống Hoài Thừa, chúng ta nói chuyện.” Cô nói, không mềm mại giống ngày xưa.
Tống Hoài Thừa hơi hơi nhăn mày, ngồi ở vị trí đối diện. Anh đan mười ngón tay vào nhau, lẳng lặng nhìn cô, “Em nói đi.”
“Tôi đáp ứng yêu cầu tối hôm qua của anh.”
Hô hấp của Tống Hoài Thừa trở nên khác thường.
“Nhưng…” Khuôn mặt Cố Niệm sa sầm, đơn giản nói: “Tôi có ba điều kiện.”
Không khí dần dần trở nên đông cứng.
Cách một mét, nhưng dường như anh không thấy rõ mặt cô.
Chỉ là mơ hồ cảm nhận được, đôi mắt kia, dường như chợt lóe lên, cô vẫn duy trì vẻ mặt căng thẳng, “Thứ nhất, giúp cha tôi trả hết nợ.”
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa không thay đổi.
“Thứ hai, tôi đồng ý ở bên cạnh anh, nhưng chúng ta không phải vợ chồng, trong ba năm anh không thể đụng vào tôi!”
Đôi mắt Tống Hoài Thừa dần dần rõ ràng, anh thấy rõ khuôn mặt cô, vẻ mặt tràn ngập kiên trì, “Thứ ba?”
“Thứ ba, ba năm sau, chúng ta đường ai nấy đi, anh tuyệt đối không thể dây dưa.”
Tống Hoài Thừa giống như đang suy tư.
Cố Niệm nghiêm mặt, âm u nhìn anh, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị, “Tống Hoài Thừa, đây là điều kiện của tôi. Nếu anh không đáp ứng, tôi dù bò cũng sẽ bò đi.”
Trong phút chốc, Tống Hoài Thừa giống như mất hết sức sống, đáy mắt Cố Niệm chỉ có tuyệt vọng và yên tĩnh. Anh nắm chặt tay, thậm chí có chút sợ hãi.
“Được, anh đồng ý với em.” Anh không có gì do dự.
“Anh phải thề.” Cố Niệm ép sát, cô hít sâu một hơi, “Nếu anh lại dây dưa với tôi, con anh sẽ bị bệnh tật dày vò.” Cố Niệm nói rõ ràng từng chữ.
Nói xong một câu cuối cùng, Tống Hoài Thừa đứng bật dậy, “Không được! Vì sao lại muốn lấy con mình ra để thề? Đây là chuyện giữa anh và em, anh dùng bản thân để thề.”
Cố Niệm ngoảnh mặt làm ngơ, “Tôi có thể dùng mạng mình để trả nợ cho cha.” Cái loại thấy chết không sờn này lại tràn đầy tuyệt vọng, làm cho Tống Hoài Thừa cảm thấy sợ hãi.
Tống Hoài Thừa đau khổ, lạnh lùng nói, “Ba năm sau, anh và em đường ai nấy đi, nếu anh lại dây dưa, con anh sẽ chịu bệnh tật dày vò cả đời. Cố Niệm, được chưa?” Từng chữ anh nói ra vừa nặng nề lại vừa bi thương.
Cố Niệm nghiêm mặt không nói gì nữa.
Tống Hoài Thừa kiềm chế để không tức giận, “Cố Niệm, em hận anh, cũng đừng liên lụy đến con.”
Cố Niệm hoảng hốt cười, “Không! Tống Hoài Thừa, tôi không hận anh. Tôi thật sự hy vọng tôi chưa từng quen biết anh.”
Tống Hoài Thừa nhìn chằm chằm vào cô, rốt cuộc đành cắn răng, “Được! Như vậy từ hôm nay trở đi chúng ta lại quen biết nhau một lần nữa.” Ba năm, cũng tốt. Nếu trong ba năm anh có thể làm lại tất cả, như vậy cũng không tính vi phạm lời thề.
*****
Lục Diệp Thanh ở bệnh viện nghỉ ngơi một ngày một đêm, lúc Phương Hủ Hủ đến thăm hắn, thấy trong mắt hắn không có một tia sáng.
“Em đã đến rồi.” Thanh âm của hắn bình tĩnh như nước.
Phương Hủ Hử có chút không đành lòng, “Anh thế nào? Bác sĩ nói như thế nào?”
Lục Diệp Thanh chống thân mình, vừa động đã chạm đến miệng vết thương đến trên người, hắn nhíu chặt mày, “Cố Niệm nhờ em chuyển lời à?”
Nhất thời Phương Hủ Hủ không biết nói gì, cô cầm cốc nước, “Uống nước trước đi.”
Khóe miệng Lục Diệp Thanh đã khô nứt.
Lục Diệp Thanh không cự tuyệt, uống hết một cốc nước, cay đắng càng ngày càng nhiều.
Phương Hủ Hủ ngồi trên ghế, cô chậm rãi sắp xếp lại câu chữ. Buổi sáng hôm nay Cố Niệm gọi điện cho cô, nói cho cô lựa chọn của cô ấy.
Phương Hủ Hủ không tán thành, “Cố Niệm, cậu không thể lại bước vào hố lửa như vậy được.”
Ngữ khí của Cố Niệm rất bình tĩnh, “Hủ Hủ, cậu yên tâm, không sao đâu.”
“Cậu muốn làm gì?” Phương Hủ Hủ bất an hỏi.
Cố Niệm thở dài, “Cậu đến xem Diệp Thanh giúp mình, hôm qua anh ấy bị thương. Nói với anh ấy mình rất xin lỗi, là mình liên lụy anh ấy.”
Phương Hủ Hủ xoa xoa thái dương, “Cô ấy bảo tôi cám ơn anh, mấy năm đã làm bạn với cô ấy. Anh sẽ gặp được người con gái tốt hơn. Diệp Thanh, quên Cố Niệm đi.”
Lục Diệp Thanh vẫn nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phương Hủ Hủ bối rối ngồi một chỗ, không biết nên làm thế nào.
Rất lâu sau đó, Lục Diệp Thanh mới mở miệng, vẻ ảm đạm hiện lên trên khuôn mặt hắn, “Cô ấy vẫn chọn anh ta.” Cho dù anh ta có dùng thủ đoạn gì, cuối cùng cô vẫn lựa chọn anh ta. Lục Diệp Thanh yên lặng, trong mắt đột nhiên nổi lên sự khát máu.