Editor: Dạ Tịch
Beta: Lãnh Vũ Bối
Cố Niệm chưa từng nghe Tống Hoài Thừa nhắc đến ba của anh, Tống Hoài Thừa không đề cập tới, Cố Niệm cũng chưa bao giờ hỏi. Khi đó cô đã nghĩ Tống Hoài Thừa nhất định rất khó chịu, mười tuổi thì ba mất, sau khi ba anh mất, mẹ anh cũng bỏ đi.
Còn cô, tuy rằng mẹ mất sớm, nhưng ba lại đối xử với cô rất tốt, xem cô như bảo bối mà thương yêu. Ai cũng chưa từng nghĩ đến, hạnh phúc của cô lại được xây dựng trên nỗi thống khổ của anh.
Cô muốn nói gì, thay ba cô xin lỗi sao? Ba chữ đơn giản như vậy, cô lại không cách nào nói ra khỏi miệng.
Ba cô nợ Tống gia, vậy cô thì sao?
“Tống Hoài Thừa, ba tôi bị kết án tám năm, tôi cũng ly hôn. Tuổi xuân của một cô gái, tình cảm đơn thuần nhất, tôi cái gì cũng không có. Nhà của chúng tôi nợ anh còn chưa trả hết sao?”
Tống Hoài Thừa nghiêm mặt, có lẽ từ thời đại học đã bắt đầu dây dưa không rõ. “Phán Phán là con gái của tôi.”
Cố Niệm thở ra một hơi, “Đúng, con bé là con gái anh. Nhưng như vậy thì sao? Anh cho tới bây giờ cũng không chờ mong đứa con này.” Lông mày cô nhíu chặt, “Hơn nữa, anh cũng phải cùng Chu Hảo Hảo kết hôn, anh biết đến sự tồn tại của Phán Phán thì như thế nào?” Lẽ nào anh không chuẩn bị kết hôn với Chu Hảo Hảo nữa sao?
“Vậy còn cô? Cô cũng phải cùng Diệp Thanh kết hôn? Lẽ nào sau khi các người kết hôn sẽ không yêu con bé nữa?”
Cố Niệm không khỏi lắc đầu, “Tống Hoài Thừa, đừng so sánh tôi với anh, tôi dám cam đoan, tôi yêu con bé còn hơn anh. Cho dù tôi với Diệp Thanh tương lai có con, Diệp Thanh cũng sẽ đối tốt với Phán Phán.”
Diệp Thanh…
Tống Hoài Thừa cười nhạt, “Gọi thân thiết như vậy.”
Cố Niệm nhắm mắt lại, “Nếu như không có chuyện gì nữa, xin anh trả Phán Phán lại cho tôi, chúng tôi phải đi về.”
Tống Hoài Thừa nhìn mặt cô chằm chằm, hôm nay gương mặt đó ở trước mặt anh đã không còn mỉm cười nữa.
Lê Hạ đưa Phán Phán vào một căn phòng, hắn tỉ mỉ nhìn quanh đánh giá, không cần phải nói cô bé này thật sự rất giống Tống Hoài Thừa. Nhất là sự lạnh nhạt đối với người khác lúc này, thần sắc quả thực giống nhau như đúc.
“Cô bạn nhỏ, có muốn chơi đồ chơi không?” Lê Hạ lấy lòng nói.
Cố Phán liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt nhỏ có hồn như muốn nói thực sự là ấu trĩ.
Lê Hạ bị con bé nhìn đến nghẹt thở.
Cố Phán kéo cửa phòng ra, lặng lẽ nhìn ngoài cửa.
Lê Hạ vội vã đóng cửa lại, “Bé con không cần lo chuyện của người lớn.”
Cố Phán lạnh lùng dời mắt đi chỗ khác, đi qua một bên, cầm lấy tượng người tuyết thủy tinh trước mặt, món đồ chơi thật xinh đẹp, cho tới bây giờ con bé cũng chưa từng nhìn thấy. ‘Ba’ một tiếng đã ném mạnh xuống mặt đất.
Lê Hạ giật mình.
Cố Niệm nghe được tiếng động thì mặt biến sắc, cũng không quan tâm điều gì nữa, xoay người chạy vào căn phòng, “Phán Phán”
Trên mặt đất văng đầy mảnh vụn thủy tinh, một mảnh hỗn độn.
Lê Hạ vội vàng giải thích, “Là do con bé đập.”
Cố Phán chạy đến bên người con bé, dang tay ôm chặt cô bé.
Cố Niệm cuối cùng thở ra một hơi, “Không có việc gì, không có việc gì, mẹ tới rồi.” Cô ôm lấy con bé, do tay phải bị thương, cô không thể dùng sức. “Đi, chúng ta về nhà.”
Tống Hoài Thừa đứng trước mặt cô, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Phán, thế nhưng lại nói với Cố Niệm, “Cố Niệm, cô nói yêu con bé, nhưng cô không cảm thấy cô quá ích kỷ sao? Cô xem cô có thể cho con bé cuộc sống thế nào?”
Cố Niệm theo bản năng ôm chặt con, “Tôi không cho con bé cuộc sống tốt nhất, thậm chí ngay cả mua một bộ quần áo mới cho con bé tôi đều phải cân nhắc, thế nhưng điều tôi có thể cho con bé, anh tuyệt đối không có khả năng.”
Cố Phán giống như khỉ con ôm cô thật chặt, đẩy Cố Niệm từng bước lách qua Tống Hoài Thừa, ánh mắt Cố Phán cùng Tống Hoài Thừa chạm nhau, cặp mắt kia trong vắt, con ngươi sạch sẽ không có một tia tạp chất, cô bé nhìn hắn, Tống Hoài Thừa đột nhiên cảm thấy ngực rét lạnh.
Khi hắn vừa muốn mở miệng nói thì Cố Phán đã vùi mặt vào trong cổ của Cố Niệm, biểu hiện như không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa..
Cố Niệm rời đi, Lê Hạ và Tống Hoài Thừa vẫn đứng tại chỗ, cho đến khi bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa.
“Không giữ con bé lại sao?” Lê Hạ hỏi.
Tống Hoài Thừa chậm rãi nói, “Có rất nhiều cơ hội cần gì phải nóng vội, tôi nhất định sẽ đem con bé trở lại đây.”
Lê Hạ âm thầm suy nghĩ, anh là yêu con bé hay là yêu mẹ nó đây?
“Không có việc gì.” Cố Niệm lắc đầu, “Trở về thôi.”
Lục Diệp Thanh nhìn đầu lông mày đầy mệt mỏi của cô, “Đi thôi.”
Đi tới bên cạnh xe, Cố Niệm dừng bước chân, dưới xe có vài đầu lọc thuốc lá. Lục Diệp Thanh bế Cố Phán bỏ vào trong xe.
“Anh đã hút thuốc.” Nói xong khom lưng đem mấy mảnh đầu lọc bỏ vào thùng rác.
Cố Niệm chỉ cảm thấy trái tim cứng rắn nguội lạnh bỗng nhiên ấm áp, kinh ngạc nhìn anh đến xuất thần.
Lục Diệp Thanh giơ tay quẹt lên mũi cô, “Làm sao vậy?”
Cố Niệm giương môi cười, hai gò má có chút mất tự nhiên ửng hồng, bởi vì động tác vừa rồi của anh tự nhiên mà vô cùng thân thiết.
“Thời tiểu học thầy cô thường nhấn mạnh không được vứt rác bừa bãi, anh nhất định là học trò mà thầy cô rất thích.”
Lục Diệp Thanh mặt mày nhu hòa, “Không, hồi tiểu học thầy cô không thích tôi, lúc đó tôi không nghe lời.”
Gió thổi làm rối tóc cô, Lục Diệp Thanh thuận tay thay cô sửa lại một chút, “Lên xe đi.”
Lê Hạ và Tống Hoài Thừa đứng ở cửa sổ, đem một màn này thu trọn vào mắt.
Lê Hạ cẩn thận nhìn nét mặt Tống Hoài Thừa, thấy mặt anh sa sầm, người quen thuộc Tống Hoài Thừa đều biết, anh rất giỏi ẩn nhẫn, càng tức giận càng bình tĩnh. Anh không nói một lời, sự bình tĩnh làm cho người khác phải sợ.
Hồi lâu, rốt cuộc anh cũng mở miệng, “Lục Diệp Thanh đang là bác sĩ ở bệnh viện D.”
Lê Hạ bị một câu không đầu không đuôi của anh làm cho khó hiểu, “Bác sĩ sao, nghề nghiệp thật không tệ.”
Sau này, Lê Hạ mới hiểu rõ ngày đó Tống Hoài Thừa nói lời này là có ý tứ gì, hắn không khỏi cảm thán, đàn ông cũng có lúc làm theo cảm tính.
Phán Phán về đến nhà cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ là càng thêm dính lấy Cố Niệm. Buổi tối lúc ngủ, Cố Niệm kể chuyện cũ của hai người, cô bé cũng không buồn ngủ.
“Phán Phán, có chuyện gì sao?”
Cố Phán trở mình, do dự một lát, giơ tay nhỏ bé lên, “Chú ấy là ba con sao?”
“Con ngồi dậy đi, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Cố Phán trở mình một cái ngồi dậy, mắt to nhìn chằm chằm Cố Niệm, ý của mẹ là gì vậy ạ.
“Ừ ” Cố Niệm cảm thấy giọng mình nghẹn lại, “Chú ấy là ba con.”
Đôi mắt Cố Phán sáng ngời, nhớ lại những gì mình thấy được.
“Mẹ và ba đã ly hôn trước khi con ra đời, nguyên nhân rất phức tạp, chờ khi con trưởng thành mẹ sẽ nói cho con biết.”
Cố Phán chợt chạm vào ngón tay cô, “Bởi vì chú ấy đối xử với mẹ không tốt sao.” Cái miệng nhỏ nhắn của bé chu lên, ở trong lòng đã cảm thấy bất mãn với Tống Hoài Thừa.
Cố Niệm giật mình trầm mặc một lát, “Không phải, bởi vì trong lúc đó ba mẹ không yêu nhau.” Cô xoa xoa tóc của con.
Cố Phán trừng mắt nhìn, buồn bực nói, “Con không thích chú ấy.”
Cố Niệm ôm vai con kéo qua, “Ừ, Phán Phán sau này nhìn thấy chú ấy chào hỏi thì được rồi, con chỉ cần làm một cô bé ngoan lễ phép.”
Cố Phán nằm xuống, nhắm mắt lại. Buổi tối đó bé mơ một giấc mơ, trong mơ ba dắt bé đi công viên chơi, cùng bé chơi ngựa gỗ xoay tròn, thuyền hải tặc. Đêm hôm đó trong mơ tất cả đều là ngọt ngào.
Tần Phượng đối với những chuyện xảy ra ngày hôm nay có rất nhiều ý kiến, mắng Tống Hoài Thừa một trận từ đầu tới cuối, cả một buổi tối đều xụ mặt.
Ngày thứ hai, cô mang Cố Phán đi nhà trẻ, tìm giáo viên phụ trách để nói chuyện cho rõ ràng. Tần Phượng cũng đi theo thấy không ít việc, nói tới nói lui cũng không nhường đối phương chút nào.
“Cô giáo, ba mẹ Phán Phán đã ly hôn từ lâu, con bé không có ba, sau này sẽ do mẹ con bé và tôi đưa đón, xin cô quan tâm nhiều hơn một chút.”
“Xin cô hãy quan tâm nhiều hơn một chút, đừng để cho người lạ đến gần con bé.”
Sắc mặt của cô giáo cũng khó nhìn, chuyện nhà của Phán Phán ngày hôm qua mà nói, cô thực sự rất băn khoăn. Thế nhưng cô cũng chỉ là một giáo viên nhỏ bé mà thôi, đối phương là ai, cô có thể làm gì.
“Bà ngoại Phán Phán, chuyện ngày hôm qua tôi rất xin lỗi, có điều, mọi người trong gia đình có thể nói rõ với nhau không, bằng không thì công việc của chúng tôi cũng rất khó làm.”
Tần Phượng sa sầm mặt, thở dài một hơi, “Tôi hiểu rồi, làm phiền cô.”
Hôm nay, chủ phòng lại đến, ý tứ rất rõ ràng, bà ta muốn thu hồi lại phòng ở này.
Cố Niệm và Phương Hủ Hủ không kịp trở tay.
“Tôi biết còn hai tháng nữa mới tới kỳ trả phòng, nhưng phòng này tôi đã đồng ý bán cho người khác rồi. Hai tháng sau, tôi sẽ dựa theo hợp đồng, bồi thường gấp ba lần cho các cô. Cho các người một tuần, các cô nhanh dọn đi đi.”
“Dì Vu, sao lại đột nhiên như vậy? Dì muốn chúng tôi dọn ra khỏi phòng trong một tuần? Còn phòng vẽ tranh thì làm sao?” Cố Niệm nhìn về phía trước.
“Tôi cũng không có cách nào.” Chủ phòng lắc đầu, “Phòng nay tôi đã sớm muốn bán, bây giờ gặp phải người muốn mua, cô ấy ra giá rất hợp lý, tôi cũng không muốn đợi thêm nữa.”
“Cô cho cháu thêm một chút thời gian nữa không được sao?” Cố Niệm cố gắng thương lượng.
“Không được, tôi cho các cô thời gian một tuần đã là nhiều rồi, Cố tiểu thư, các cô nhanh đi tìm chỗ khác đi.” Chủ phòng nhìn đồng hồ, “Tôi còn phải đi ký hợp đồng, cứ như vậy đi.”
Cố Niệm vô lực ngồi trên ghế, cô lên mạng tìm đến trưa cũng không có phòng trọ thích hợp.
Hiện tại căn phòng vẽ tranh này, không chỉ là chỗ làm việc mà còn là chỗ ở của bọn họ. Trong lúc nhất thời bọn họ không thể tìm được chỗ ở thích hợp.
Cố Niệm càng nghĩ càng không hiểu, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô đem ý nghĩ trong lòng nói cho Phương Hủ Hủ biết.
“Mình cũng cảm thấy kỳ quái, làm sao lại đúng lúc như vậy?”
Cố Niệm đan mười ngón tay vào nhau, “Là anh ta? Anh ta nghĩ là ép chúng ta, chúng ta sẽ đến cầu xin sao?” Cố Niệm vô lực cười một tiếng.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đừng nóng vội, hai ngày này chúng ta tiếp tục tìm phòng.”
“Chỗ ở thì có thể tìm, nhưng phòng vẽ tranh thì làm sao bây giờ? Những học sinh phải làm sao bây giờ?” Phòng vẽ tranh này là tâm huyết của cô.
“Chuyện phòng vẽ tranh mình đã có biện pháp.” Phương Hủ Hủ trầm mặc một lúc, “Cậu yên tâm đi.”
Lục Diệp Thanh biết bọn họ đang tìm phòng ở, không khỏi cau mày, “Anh có một chỗ có thể ở.” Anh cong khóe miệng, “Em và Phán Phán có thể ở một thời gian.”
Tần Phượng vẫn luôn rất hài lòng với Lục Diệp Thanh, “Như vậy đi, ngày kia dọn đến. Nhưng dì chưa thể đi, các con cứ đến chỗ tiểu Lục ở vài ngày, dì phải về quê.”
Phương Hủ Hủ cười, “Chỗ ở của mình, mình có thể tự giải quyết.”
Cố Niệm trầm mặc
Lục Diệp Thanh nhẹ giọng nói, “Phán Phán ở cùng chú Lục được không?”
Đầu tiên Phán Phán liếc mắt nhìn Cố Niệm, sau vài giây, cô bé gật gật đầu nói, “Có thể đến nhà chú Lục ở thật sao?”
“Đương nhiên, chú Lục rất hoan nghênh, không thu tiền thuê nhà.” Lục Diệp Thanh cao giọng nói.
Cố Phán chớp mắt cười, “Không thu tiền thuê nhà, mẹ, chúng ta đi đi. Như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều tiền.”
Cố Niệm quýnh lên, đứa bé này thật là một đứa nhỏ keo kiệt.