- Tiểu Du, anh yêu em. Anh yêu em… Anh xin lỗi vì đã từng làm thương tổn em, nhưng mà hiện tại, anh thật sự yêu em! Anh yêu em, kỳ thực vẫn luôn yêu em!
- Tiểu Du, em có nghe thấy không?
Từng tiếng nói thâm tình vang lên, vang vọng trong sân bay.
Tô Du đi được một nửa, đột nhiên dừng bước.
- Làm sao vậy?
Tống Trí Viễn cũng ngừng lại, nhìn Tô Du xoa nhẹ huyệt thái dương, hỏi:
- Có phải lại nhức đầu không?
- Không phải.
Tô Du nhíu mày, nhìn ra phía sau.
- Trí Viễn, anh có nghe thấy tiếng gì không?
- Tiếng gì?
- Em nghe thấy có người đang gọi em. Không ngừng gọi em là Tiểu Du... bảo em không cần rời đi.
- Có sao?
Tống Trí Viễn cũng nghiêng tai lắng nghe, xung quanh người đến người đi, tiếng bước chân ầm ĩ, tiếng nói chuyện, nhưng không có nghe cái thanh âm mà Tô Du nói.
- Chắc là em nghe lầm thôi.
Tô Du nhẹ nở nụ cười, nói với Tống Trí Viễn:
- Chúng ta đi thôi.
Cô nhẹ nhàng xoay người, chuyển tới phương hướng cần đi, nhưng mà cảm giác đau đầu trong nháy mắt kéo tới, trước mắt như có sương mù dày đen kịt tràn ngập, cả người mềm nhũn liền ngã xuống.
Tống Trí Viễn lập tức thả xe đẩy hành lý ra, ôm lấy Tô Du.
- Tiểu Du, Tiểu Du, em mau tỉnh lại? Tiểu Du, em sao vậy? Em mau tỉnh lại đi?
Sắc mặt Tô Du trắng bệch nhắm hai mắt, mặc hắn kêu gào, nhưng không có tỉnh lại.
Trong sân bay, ở một bên khác.
- Tiểu Du, không cần đi! Không cần đi… Anh yêu em…
Tống Kỳ Đông còn đang khàn cả giọng kêu gào, ngoại trừ chính hắn đáp lại, cũng không có ai đáp lại hắn, một con người nhẫn tâm, không biết thương xót ai như hắn cũng có ngày lại thấy mất bình tĩnh và thiếu tự tin đến vậy, giờ khắc này chỉ còn lại mê và thất lạc.
Tiểu Du của hắn đi thật rồi, cũng sẽ không bao giờ trở về nữa.
Hắn đứng lạc lõng trong đám người, bị nỗi tuyệt vọng bao phủ, cô đơn đứng một mình.
Mãi đến tận khi hắn bị cái gì đó va vào người, một đám người bước chân dồn dập từ bên cạnh người hắn đi qua.
Dư quang trong đuôi mắt hắn thấy được một giường đẩy cấp cứu, song có một bóng người quen thuộc đang theo sát giường.
Là Tống Trí Viễn!
Tống Kỳ Đông như được thúc đẩy, hướng về cái phía cái giường đó mà đuổi theo, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… cũng nhìn thấy được người nằm trên giường kia.
Hắn nhìn dung nhan của người làm hắn quyến luyến kia, bây giờ lại không một tia tức giận, bình tĩnh nằm đó, một mùi chết chóc bao phủ lấy.
Tống Kỳ Đông đưa tay kéo Tống Trí Viễn lại.
- Anh hai, Tiểu Du, cô ấy làm sao vậy?
Tống Trí Viễn liếc mắt nhìn, không nghĩ tới Tống Kỳ Đông lại xuất hiện ở đây, bước chân hắn cũng không ngừng lại, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Đi bệnh viện trước đã, ở đó sẽ nói cho em biết.
Tống Kỳ Đông cùng Tống Trí Viễn đứng ở hành lang bệnh viện, bởi vì cô gái trong phòng bệnh, hai người đều cùng rơi vào trầm mặc.
- Anh hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Tiểu Du lại đột nhiên ngất đi chứ?
Tống Kỳ Đông lo lắng hỏi, trong giọng nói thậm chí mang theo vài phần hoảng sợ run rẩy.
Tống Trí Viễn nặng nề thở dài một hơi, không hề che giấu đem tất cả mọi chuyện nói ra tất cả.
- Ba năm trước, Tiểu Du gặp điều bất trắc nhưng may mắn còn sống, nhưng phần đầu của cô ấy bị va chạm mạnh, tạo thành khối máu tụ. Ba năm qua, khối máu ấy không chỉ không biến mất, ngược lại còn lớn lên, chèn ép vào dây thần kinh của cô ấy.
- Tại sao ba năm trước không làm phẫu thuật, lại để cho tình huống trở nên nghiêm trọng hơn chứ?
- Bởi vì lúc đó tình trạng Tiểu Du không cho phép, cô ấy… mang thai.
Mang thai… Tô Du lúc đó đã mang thai…
Trong nháy mắt, đầu óc Tống Kỳ Đông trống rỗng, như có cái vật gì đó nổ tung trong đầu hắn, đưa toàn bộ tâm tư của hắn không những tản đi, còn mang theo cả nhiệt độ cơ thể, toàn thân hắn như rơi vào hầm băng, cả người đứng đó cứng ngắc.
- Không thể nào… Lúc ấy em rõ ràng…
Ba năm trước, hắn làm cho Tô Du sẩy thai, lại buộc cô uống thuốc tránh thai, quyết tâm không để cho cô sinh ra đứa con của mình.
Cô làm sao có thể mang thai được chứ… Đây là ông trời trừng phạt hắn sao?
Nếu như là trừng phạt, tại sao lại ở trên người Tô Du, làm chuyện bậy người rõ ràng không phải là cô ấy!
Tống Trí Viễn nhớ chuyện xảy ra lấy, trầm giọng nói:
- Lúc đó thật sự tình huống Tiểu Du rất tồi tệ, tất cả các bác sỹ đều nói cô ấy không thể sống qua giai đoạn nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, đặc biệt lúc kiểm tra ra đang mang thai, tình huống có thể nói là hoạ vô đơn chí. Nhưng mà… Dù Tiểu Du hôn mê bất tỉnh, vừa nghe đến chúng ta nhắc tới đứa bé, cố ấy liền mơ màng tỉnh lại. Cô ấy muốn sinh đứa bé này, dựa vào “chấp niệm” này, cô ấy đang nghiêm trọng bất ngờ sống lại, sống qua ngày một lần lại một lần thống khổ dằn vặt. (giờ đã có ai hiểu tựa đề truyện chưa nè ^^)
Thì ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, khó trách Tống Trí Viễn lại cố ý giấu giếm ghi chép chạy chữa của Tô Du, ngay cả Hoắc Kiến Nguyên cũng điều tra không ra.
Tống Kỳ Đông buông tay xuống bên người, dùng sức nắm chặt thành quyền, nghẹn ngào hỏi:
- Sau đó thì sao… con của em và Tiểu Du, đứa bé...... đứa bé còn sống không?
- Còn sống, An Bảo rất khỏe mạnh.
Chỉ có nhắc tới đứa bé, thanh âm Tống Trí Viễn mới không căng thẳng.
- An Bảo, đây là tên của đứa bé sao?
Ánh mắt Tống Kỳ Đông có chút chờ mong nhìn về phía Tống Trí Viễn.
Tống Trí Viễn gật đầu, lấy điện thoại di động ra, mở ra album ảnh đưa cho Tống Kỳ Đông xem.
- Đây chính là An Bảo, lúc ấy mới bốn tháng hai tuần tuổi.
Trên màn hình di động, Tống Kỳ Đông nhìn thấy một bé gái mặc áo hồng nhạt, hai má phúng phính, khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp, mang theo vài nét tương tự như Tô Du.
Tống Kỳ Đông cầm lấy điện thoại di động, tay run run kéo từng tấm một xuống, trong album ảnh của Tống Trí Viễn, đều là ảnh của An Bảo, có ngủ, có gào khóc, có mỉm cười… Trong nháy mắt ghi chép đầy đủ sự trưởng thành của con bé.
Đây là An Bảo, là con gái của hắn cùng Tô Du!
Là Tô Du liều mạng, mới bảo vệ được đứa bé.
Tống Kỳ Đông đỏ mắt, cũng không nhịn được nữa, nước mắt hối hận chậm rãi chảy xuống, liên tục kể tội mình.
- Anh hai, em sai rồi, là em có lỗi với Tiểu Du. Là em phát hiện quá muộn. Em yêu cô ấy… Kỳ thực em đã sớm yêu cô ấy rồi…
Bệnh viện kiểm tra đưa ra kết quả, sau não Tô Du có khối máu, không chỉ chèn ép đến dây thần kinh thị giác, còn ảnh hưởng đến sự sống, nếu như không được phẫu thuật, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm ba tháng.
Thế nhưng nếu làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công chỉ có 20%, nếu chịu không nổi, có thể trở thành người sống thực vật cả đời.
Trước mắt Tô Du vẫn không chịu làm phẫu thuật, nhưng mà cô tình nguyện chết, cũng không đồng ý biến thành người sống thực vật, không hề có hy vọng sống sót.
Nhưng đối với người yêu cô mà nói, đương nhiên hi vọng cô có thể đồng ý làm phẫu thuật, tranh thủ 20% hi vọng sống mong manh.
Tống Trí Viễn quyết định đón An Bảo trở lại Bắc Thành, sau đó đem nhiệm vụ khuyên bảo Tô Du giao cho Tống Kỳ Đông.
(Về việc nhiều bạn thắc mắc tại sao tên link một đằng mà ra truyện một nẻo. Mình trả lời luôn vì ban đầu dự tính mình dịch bộ truyện như trong link nhưng tại lười và dài quá+ mình quên để ý đến tên link nên sau khi đổi sang bộ này dịch mới nhớ không đổi được tên link nên mới thành ra bây giờ. Giờ hết thắc mắc nghen:).Bạn đã đưa cho link đọc nếu hổng tin thì tự mình đi kiểm chứng hoặc đọc link raw chứ đừng ngồi đó chửi bậy, ghi lừa gạt này nọ nhé. Thân ái:)).