Chấp Mê

Chương 7




Ngày đó Hàn Chương tiến vào Hợp Thể kỳ, kiếp vân trên đỉnh Trụy Nguyệt Phong, không biết đè ép bao nhiêu thời gian.

Mỗi một đạo lôi kiếp nổ vang, đều khiến người kinh hãi, biết thế nào là thiên đạo chi uy (sức mạnh của đạo trời).

Một đạo lôi kiếp cuối cùng đang xoay tròn ấp ủ, Minh Diễm thu tầm mắt lại, không nhìn nữa, “Đi thôi, đến Chư Thiên đại trận.”

Chưởng môn hỏi, “Không xem kết quả?”

Minh Diễm không kiên nhẫn, “Chẳng lẽ còn có kết quả thứ hai?”

Y khép áo choàng đỏ rực trên người lại, “Đợi lôi kiếp tán đi, tu vi của Hàn Chương cần phải là Hợp Thể trung kỳ. Đại thừa qua đi, chính là độ kiếp, đến lúc đó Chư Thiên đại trận mở ra, chúc mừng chưởng môn, Thiên Diễn tiên tông, lại có thêm một vị lão tổ phi thăng thượng giới.”

Đây là lý do chưởng môn đồng ý với Minh Diễm.

Sau khi hiến tế, mặc dù sẽ không chết, nhưng sẽ dừng bước đại đạo, như Minh Diễm, ngày ngày suy yếu, dần dần rơi xuống cảnh giới, cuối cùng chết đi.

Nếu có thể dưới tiền đề mở ra Chư Thiên đại trận, giữ được Hàn Chương, vậy đương nhiên là không gì tốt hơn.

Hai người cùng đến Chư Thiên đại trận.

Đại trận tồn tại giữa không trung, vô vàn ngôi sao khảm làm trận nhãn, dùng linh khí liên kết lượn vòng không dứt, xây dựng hình xuất trận. Ở giữa lưu chuyển tinh huyền thần bí, khiến người hoa mắt, không dám khám phá.

Khi Minh Diễm tiếp cận Chư Thiên đại trận, một sợi dây nhỏ liên kết giữa y và đại trận xuất hiện, trở nên rõ ràng.

Minh Diễm không nhìn nhiều, chuyển hướng chưởng môn, “Ngươi lấy đạo tâm thề, tuyệt đối không tổn thương Hàn Chương chút nào, càng sẽ bảo vệ hắn phi thăng thượng giới. Mong ngươi nói được làm được.”

Chưởng môn gật đầu, “Ngươi cứ yên tâm.”

Minh Diễm “Ừ” một tiếng, vạt áo đỏ rực buông xuống, “Được, thi chú đi.”

Chưởng môn đọc pháp chú lên, không lâu lắm, đã thấy khí tức huyền ảo trong Chư Thiên đại trận tăng nhanh lưu động, chợt có hỏa diễm xanh đậm vọt lên, như ngân hà cuộn sóng.

Vì Minh Diễm liên hệ chặt chẽ với Chư Thiên đại trận, giờ phút này, toàn thân cùng linh lực trong ba  ngàn mạch quản bắt đầu cuộn lên, cô cùng đau đớn.

Sau thời gian một nén hương, chưởng môn mới dừng pháp chú lại, “Xong rồi.”

Cùng lúc đó, Minh Diễm cũng nhận ra, tốc độ Chư Thiên đại trận hấp thu sức mạnh của y tăng rất nhanh, không cần thời gian dài, y sẽ hóa thành hư vô, không hề để lại dấu vết gì.

Tiếc là chưa tạm biệt Hàn Chương.

Nghĩ lại, nếu tạm biệt, cũng chỉ hoàn thành viên mãn cho bản thân, cuối cùng Hàn Chương phải quên y.

Nghĩ như thế, chợt cảm thấy tất cả mọi chuyện, cũng không còn thú vị nữa.

Hàn Chương sẽ quên y, sẽ phi thăng thượng giới, đồng thọ cùng nhật nguyệt.

Nhớ tới vẻ đẹp kinh ngạc lúc mới gặp trên đỉnh Trụy Nguyệt Phong, khóe môi Minh Diễm hiện lên ý cười —— đã không còn chuyện tiếc nuối.

Ngoại trừ…

Chưởng môn đang chuyên tâm quan sát tình huống đại trận, khi linh lực tinh thuần màu đỏ rực ngưng tụ thành mũi tên, lúc đâm thẳng tử phủ của hắn, chưởng môn hít thở mấy hơi mới chật vật né tránh.

“Cảnh giới của ngươi, rõ ràng đã rơi xuống đến Nguyên Anh sơ kỳ!”

Đuôi mắt Minh Diễm nhẹ chế giễu, “Ngươi đến đây cùng ta, đã không có khả năng toàn thân trở ra!”

Sau một khắc, ngọn lửa màu lam như móng vuốt sắc nhọn của yêu thú, tự ngưng tụ trong Chư Thiên đại trận, trong chớp mắt, bỗng đánh úp về phía chưởng môn.

Minh Diễm tập trung tâm thần, cố gắng điều khiển “vuốt nhọn”, cuối cùng bắt được chưởng môn.

Ngay sau đó, sắc mặt chưởng môn trắng bệch, mạch quản toàn thân nhô lên, co rút, xương cốt phát ra âm thanh ma sát.

—— tu vi suốt đời của hắn cùng linh lực nội ngoại, chỉ mấy hơi thở, đã bị Chư Thiên đại trận hút sạch.

Đối đầu với ánh mắt không cam không nguyện của chưởng môn, Minh Diễm cười to, “Ngươi hẳn chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ mất mạng ở nơi này.”

Y chỉ vào Chư Thiên đại trận phía trên, “Cửa phi thăng thượng giới, tuyệt đối sẽ không mở ra vì ngươi, oán không, hận không? Nếu oán hận, vậy được rồi. Trong mấy ngàn năm, không biết có bao nhiêu người chết ở nơi này, đã oán lại hận.”

Chưởng môn như vỏ cây khô quắt giật giật bờ môi, muốn nói gì đó, lại không phát ra được âm thanh nào.

Đại trận tham lam hấp thu sức mạnh, cực kỳ đau đớn, y muốn chết nhanh, lại muốn chết không được.

Nhưng vào lúc này, giữa không trung, lại có linh lực quen thuộc không ổn định xuất hiện.

Minh Diễm kinh ngạc, “Hàn Chương?”

Linh khí quanh thân Hàn Chương nổ tung, ngay cả trong đôi mắt, còn có từng ánh chớp lấp lóe —— mới vượt qua thiên kiếp, cảnh giới chưa định, sát khí quanh thân chưa ổn định lại.

Hắn nhanh chóng khóa chặt vị trí của Minh Diễm, nhảy một cái, như bóng hạc rơi trước người Minh Diễm.

Ngay lập tức, Hàn Chương phát hiện, tu vi lúc này của Minh Diễm đã rơi xuống đến Kim Đan. Thậm chí thể xác cũng không chất chứa linh lực nữa —— như bình ngọc nứt ra, nước trong bình nhanh chóng tràn ra ngoài.

Hắn duỗi tay, muốn chạm vào Minh Diễm, nhưng lại không dám.

Ngón tay mờ mịt cong lại, đầu ngón tay khẽ run.

Thấy tình cảnh này, Minh Diễm rất nhanh đã hiểu, “Ngươi cũng biết?”

Y nói rất nhẹ, dùng câu hỏi, giọng điệu lại cực kì khẳng định.

Hàn Chương gật đầu.

“Để ta đoán xem. Trước khi ngươi áp chế cảnh giới, lo lắng lúc mình luyện thành tầng thứ chín của «Chư Thiên Tinh Công», tu vi vượt qua Hợp Thể kỳ?”

Hàn Chương khàn giọng trả lời, “… Phải.”

“Ngươi muốn dùng bản thân mình thay ta, để ta không liên hệ với Chư Thiên đại trận nữa. Nếu muốn thay thế được, công pháp nhất định phải giống nhau, cảnh giới nhất định phải nhất trí.”

Minh Diễm ngừng lại, “Ngươi có biết, hành sự như vậy, ta vẫn sống, ngươi lại sẽ hình thần đều diệt tại đây?”

Hàn Chương đáp lời, “Ta đều hiểu rõ.”

“Ngốc.” Minh Diễm lắc đầu, bàn tay xoa lên gò má Hàn Chương, “Ta có tài đức gì, khiến ngươi chấp mê đến bước này?”

Hàn Chương bỗng dưng đè chặt mu bàn tay Minh Diễm, “Vậy ta thì sao? Ta lại có cái gì, đủ để cho ngươi nguyện thân tế đại trận, hóa thành hư vô?”

Nụ cười của Minh Diễm vẫn ngả ngớn như cũ, “Nếu có thể nói rõ ràng, đi đúng đường, sao lại gọi là chấp mê?”

Y nói Hàn Chương ngốc, bản thân cũng không thua kém bao nhiêu.

Hàn Chương nghiêng mặt qua, hôn lòng bàn tay của y, “Đau không?”

“Lúc nãy không cảm thấy đau, ngươi vừa hỏi, lại vô cùng đau.” Minh Diễm nhìn sợi dây nhỏ liên kết mình với Chư Thiên đại trận, chợt nói, “Ta từng muốn tìm cái chết, nhưng bây giờ, lại hơi sợ chết.”

Đôi môi cánh hoa đào của y khẽ cong lên, ý cười tươi sáng, “Nếu ta chết rồi, ngươi tự tử theo thì làm sao bây giờ. Ta hao tâm tổn trí bố trí cái này, không phải uổng công rồi?”

Hàn Chương nắm chặt tay y.

“Lúc đầu ta nghĩ, để lại cho ngươi một câu, nếu có hoa đào rơi xuống từ đầu cành, chính là ta đang nhớ ngươi, tạm an ủi. Mà trước mắt, ta sửa lại tâm ý.”

Minh Diễm gãi gãi lòng bàn tay Hàn Chương, ánh mắt tùy ý, “Tu hành vốn là đạo nghịch thiên cải mệnh. Thiên muốn giết ta, ta sẽ giết thiên. Bây giờ, sẽ tới thử một lần?”