Sau khi tiến vào tòa nhà trung ương của tổng bộ hiệp hội dong binh tự do, Diệp Dương Thành phát hiện nơi này tựa hồ rất quen thuộc với Hách Nhĩ Nam Đa, những người từ xa nhìn thấy Hách Nhĩ Nam Đa, đều kính sợ yên lặng cúi người chào, tiếp theo đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cho đến khi Diệp Dương Thành cùng Hách Nhĩ Nam Đa rời đi, bọn họ mới tiếp tục công việc của mình.
Chú ý tới ánh mắt cổ quái của Diệp Dương Thành, Hách Nhĩ Nam Đa cũng rất bình tĩnh cười nói:
- Nửa giờ sau, ngươi sẽ nhận được đãi ngộ đồng dạng... Hơn nữa, đây vẫn chỉ là tòa nhà chính giữa, chờ sau khi ngươi tới Solo đế quốc tiền nhiệm, ngươi sẽ biết đây chỉ là chút lòng thành.
Diệp Dương Thành khẽ gật đầu, tựa hồ đang suy tư lời nói của Hách Nhĩ Nam Đa.
Còn Hách Nhĩ Nam Đa cũng không vì vậy mà trêu ghẹo Diệp Dương Thành, bởi vì hắn rất hiểu, Thần Vương một triệu tỷ vẫn được gọi là “dong binh tự do tiên sinh tôn kính”, khi gặp phải biến chuyển thân phận sẽ không thích ứng đến cỡ nào.
Trên thực tế đã từng có một vị Thần Vương sau khi cho hấp thu ánh sáng thực lực của mình, bởi vì không thích ứng được với cuộc sống này, tiến vào mảnh thú lâm cấp mười hai, ngẩn ngơ suốt mười năm, cho đến mười năm sau, hắn mới thích ứng được với loại cuộc sống cao cao tại thượng này.
Đây tuyệt đối không phải là nói giỡn, bởi vì bằng hữu của Thần Vương chỉ có thể là Thần Vương, khi ngươi trở thành tồn tại đỉnh cao, ngươi sẽ phát hiện thái độ của người bên cạnh ngươi đối với ngươi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngươi có cảm giác mình thoát khỏi thế giới này, tất cả mọi người ở trước mặt ngươi đều lộ ra thần thái nhún nhường.
Đó là cảm giác cô độc, trong lịch sử có rất nhiều thí dụ chứng minh điều này, nhưng không người nào có thể thay đổi chuyện như vậy tiếp tục phát sinh.
Sau khi tiến vào thang máy, năm giây sau Hách Nhĩ Nam Đa mang theo Diệp Dương Thành đi tới tầng 68 của tòa nhà trung ương, ở chỗ này, Diệp Dương Thành sẽ hoàn thành biến chuyển hoa lệ lần đầu tiên của hắn ở Vũ Không đại lục.
- Ngươi có thể vẽ ra trên màn ảnh hình vẽ ngươi muốn sử dụng, sau khi hình vẽ này hoàn thành, trong vòng năm phút sẽ thông báo cho cả Vũ Không đại lục.
Hách Nhĩ Nam Đa dẫn Diệp Dương Thành đứng trước một màn hình khổng lồ, nói với Diệp Dương Thành:
- Cái này sẽ trở thành con dấu thân phận đặc biệt của ngươi.
- Hình vẽ?
Diệp Dương Thành nghe được câu này, liền nghĩ đến con dấu hình lục giác của Hách Nhĩ Nam Đa, hướng về phía màn hình khổng lồ khẽ trầm ngâm chốc lát, hắn giơ tay viết vào một ký tự Hoa Hạ ở góc dưới bên trái màn hình:
- Diệp!
Tiếng nói cho tới văn tự của Vũ Không đại lục khác biệt rất lớn so với bất cứ văn tự nào mà Diệp Dương Thành từng tiếp xúc, ký tự Hoa Hạ đối với Vũ Không đại lục mà nói, tuyệt đối là thứ xa lạ.
Cho nên, chữ Diệp này rơi vào trong mắt Hách Nhĩ Nam Đa liền biến thành một hình vẽ vô cùng kỳ quái, một cái miệng mở ra, lại thêm một hình thập tự giá, trong mắt hắn, đem thập tự giá chuyển đến bên trong ‘ miệng ’, tựa hồ càng dễ nhìn hơn một chút.
Nhưng đây là lựa chọn của Diệp Dương Thành, hắn không có quyền yêu cầu Diệp Dương Thành thay đổi.
- Chắc chắn chưa?
Dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chữ “Diệp” Diệp Dương Thành đưa vào trên màn hình, Hách Nhĩ Nam Đa điều chỉnh ngay ngắn ánh mắt của mình, nghiêm túc hỏi hắn.
- Xác định chưa, là cái này sao.
Diệp Dương Thành nhìn thoáng qua chữ “Diệp” mình đích thân viết, quay đầu lại gật đầu với Hách Nhĩ Nam Đa.
Nhận được tán đồng của Diệp Dương Thành, Hách Nhĩ Nam Đa cũng lập tức tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng gõ gõ mấy cái lên màn hình, sau đó một mặt phản quang nhỏ ước chừng mười tám tấc từ dưới nền đất bay lên.
Hách Nhĩ Nam Đa thao tác rất thuần thục, đưa tin tức cặn kẽ của Diệp Dương Thành vào trong hệ thống trọng yếu của tòa nhà, đồng thời thông qua máy chụp hình cỡ nhỏ chụp nửa người trên của Diệp Dương Thành.
Khi tất cả tài liệu đều rõ ràng xuất hiện trên màn ảnh, Hách Nhĩ Nam Đa vô cùng nghiêm túc giơ tay phải, nặng nề đè xuống một cái nút màu xanh ở góc trái trên cùng màn ảnh!
- Tiến hành thông báo...
Trên màn hình lớn xuất hiện một nhóm đề kỳ tin tức.
- Khi hắc ám phủ xuống, khi vạn vật yên lặng, khi sinh tồn của con người đi vào tuyệt cảnh.
- Có một bầy dũng sĩ bề ngoài quang minh, bọn họ đã xé rách hắc ám, thức tỉnh vạn vật, bọn họ dùng nhiệt huyết và tánh mạng của mình viết ra một đoạn lịch sử xúc động lòng người.
- Sinh mệnh của loài người cuối cùng cũng có điểm cuối, nhưng ngọn lửa sinh tồn trong lòng loài người mãi mãi không tắt diệt!
- Là bọn hắn đã cứu thế giới của chúng ta, là bọn họ đã vãn hồi xu hướng suy tàn của loài người.
- Đây là một đám người dũng cảm, bọn họ là niềm kiêu ngạo của nhân loại chúng ta.
- Mà hôm nay, chúng ta vô cùng kích động nhìn thấy, trong bầy dũng sĩ này ra đời một vị tuyệt thế cường giả, hắn sẽ dẫn dắt chúng ta tiếp tục chiến đấu!
Bất luận là điện thoại, TV hay là máy tính của cả Vũ Không đại lục, phàm là thứ tồn tại tín hiệu đón nhận hơn nữa có màn ảnh, đều xuất hiện một đoạn văn tự màu đỏ như máu.
Khi tất cả mọi người đang bị đoạn văn tự màu đỏ như máu này hấp dẫn lực chú ý, màn ảnh đột nhiên chợt lóe, trên màn hình xuất hiện một chữ “Diệp” cực đại, tiếp theo, phàm là nơi có âm hưởng đều vang lên thanh âm của một tên nam tử hùng hậu có lực:
- Chúng ta dùng thái độ khiêm tốn nhất, biểu thị kính ý cao nhất đối với Thần Vương một triệu tỷ mới tấn thăng Diệp Dương Thành!
Một Thần Vương một triệu tỷ mới tấn thăng oanh động cả Vũ Không đại lục, bắt đầu từ giờ khắc này, con dấu của Diệp Dương Thành đã xâm nhập lòng người, tất cả mọi người đều biết, trên Vũ Không đại lục có thêm một Thần Vương một triệu tỷ tên là Diệp Dương Thành, hoặc là nói, câu lạc bộ đỉnh phong lại có thêm một thành viên mới
- Đây chính là thân phận ngươi đã nói?
Diệp Dương Thành có chút cười khổ nhìn Hách Nhĩ Nam Đa, hỏi:
- Phạm vi thông báo rộng thế nào?
- Toàn thế giới.
Hách Nhĩ Nam Đa hơi mỉm cười nói:
- Phàm là nơi có thể nhận được tín hiệu hơn nữa có màn ảnh đều là mục tiêu thông báo lần này bao trùm.
- Nói cách khác, hiện tại toàn bộ nhân loại của Vũ Không đại lục đều biết đến sự tồn tại của ta rồi?
Mặc dù Diệp Dương Thành đã sớm có tính toán, bại lộ bản thân trong tầm mắt của gần ngàn tỷ người, hiển nhiên đã vượt ra khỏi tâm lý dự tính của hắn, hắn nhìn Hách Nhĩ Nam Đa, nói:
- Ngươi nên nói cho ta biết trước kết quả.
- Nói hay không nói, thật ra kết quả cũng giống nhau.
Hách Nhĩ Nam Đa cười, vỗ vai Diệp Dương Thành nói:
- Ngươi nên nhanh chóng thích ứng với cuộc sống như thế, giống như những Thần Vương khác vậy.
Những Thần Vương khác như thế nào? Diệp Dương Thành cũng không biết, hắn chỉ biết mình giống như có chút đùa hơi quá, văn tự Hoa Hạ chữ “Diệp” tuyệt đối chưa từng xuất hiện trên thế giới này, nhưng đám dị thú cũng là từ thế giới bổn nguyên lưu vong tới đây.