Diệp Dương Thành đang định nói chuyện, nhưng thanh niên không hề có chút ý tứ động thủ, sưu một tiếng trực tiếp chạy trốn.
Một màn này làm Diệp Dương Thành trợn tròn mắt, dù gì cũng là ngụy thần cấp…vì sao lại không phẩm cấp như vậy đây?
Cầm lấy thiên thư, hồng điểm đã xuất hiện trong cảnh nội Ethiopia Châu Phi.
- Mẹ nó, chạy thật nhanh!
Diệp Dương Thành bật cười, dặn dò Hình Tuấn Phi vài câu liền biến mất tại chỗ.
Thanh niên chưa kịp thở một hơi lại phát hiện Diệp Dương Thành đuổi theo tới, đứng cách hắn không đầy ba mươi thước, nghiền ngẫm nhìn hắn.
- Sưu…
Thanh niên lại chạy trốn.
- Ngươi còn chạy?
Nụ cười trên mặt Diệp Dương Thành cứng lại, nhìn vào thiên thư, phát hiện ác quỷ kia đã chạy tới Nam Cực…
- Kỳ quái, nếu muốn chạy tại sao không trốn vào thứ nguyên không gian?
Diệp Dương Thành nhủ thầm một câu, liền đuổi theo.
Hắn nào biết thanh niên kia vốn là một quỷ vương trung giai mà thôi, làm sao biết phương pháp xé mở hàng rào không gian? Thuấn tức di động chính là kỹ năng duy nhất hiện tại mà hắn nắm giữ…
Từ Nam Cực, Bắc Cực, nước Mỹ, Mexico, Canada, Venezuela, Argentina, Châu Úc, Hoa Hạ, Nhật Bản, Nga, Pháp, Anh, Ấn Độ…thanh niên bị Diệp Dương Thành truy đuổi nhảy loạn khắp thế giới, vô luận hắn trốn xuống băng tầng Bắc Cực hay hang ổ gấu Bắc Cực, luôn trong vòng một phút bị Diệp Dương Thành dễ dàng tìm được, sau đó lại tiếp tục chạy trốn.
Một đuổi một chạy, thân ảnh hai người xuất hiện khắp các ngõ ngách trên thế giới, thẳng đến truy truy chạy chạy hơn một giờ sau, thanh niên dừng lại ở trung tâm nam Thái Bình Dương, mang theo vẻ phẫn nộ nhìn Diệp Dương Thành quát:
- Rốt cục ngươi muốn làm gì?
- Ha ha, ngươi còn không biết xấu hổ rống với ta?
Bị tiếng rít gào của thanh niên làm sửng sốt, Diệp Dương Thành nở nụ cười, dáng tươi cười tràn ngập cả khuôn mặt, đột nhiên nụ cười cứng ngắc lại, cả giận nói:
- Con mẹ nó, ngươi có biết đã làm cho ta tổn thất bao nhiêu công đức huyền điểm hay không? Con mẹ nó ngươi nuốt bao nhiêu quỷ đế? A? mẹ nó ngươi làm cho ta tổn thất bao nhiêu công đức huyền điểm?
Nhắc tới chuyện này, Diệp Dương Thành vô cùng đau lòng trừng mắt quát:
- Không bổ sung số công đức huyền điểm kia cho ta, ngươi đã nghĩ vỗ mông chạy lấy người? Ta cho ngươi biết, không có cửa! Trên đời không có chuyện tốt như vậy!
Thanh niên có chút ngây người, lăng lăng hỏi:
- Cái gì…cái gì mà công đức huyền điểm? Bổn tọa căn bản không biết ngươi đang nói cái gì!
- Nhưng nếu bổn tọa không cẩn thận làm cho ngươi tổn thất công đức huyền điểm gì đó, vậy bổn tọa bồi cho ngươi, chỉ cần ngươi đừng tiếp tục đuổi theo ta là được.
Thanh niên đã nhận thấy thực lực của Diệp Dương Thành không yếu hơn hắn, cho nên nếu có thể đàm phán, hắn cũng không muốn động thủ.
- Nói đi, công đức huyền điểm gì đó là thế nào? Bổn tọa bồi thường cho ngươi!
Hắn thật hào khí vỗ ngực, bộ dáng như ngươi cần bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Diệp Dương Thành không thể nhịn cười:
- Ha ha ha ha…bồi cho ta? Được, chỉ cần ngươi đem công đức huyền điểm bồi cho ta, ta cam đoan không truy ngươi!
- Quân tử nhất ngôn?
- Tứ mã nan truy!
Diệp Dương Thành khoát tay:
- Hiện tại ngươi bồi thường cho ta đi.
- Ách…
Thanh niên chợt thanh tỉnh lại, hỏi:
- Ta làm sao bồi thường cho ngươi?
- Đơn giản.
Diệp Dương Thành lạnh lùng nói:
- Đem tâm can của ngươi lấy ra, để cho ta giẫm vài cái là được.
- Ngươi…ân?
Thanh niên giận dữ muốn mắng chửi, đột nhiên phát hiện không gian chung quanh biến thành rối loạn, thuấn tức di động đã mất đi hiệu lực.
Phát hiện này làm trên trán của hắn tuôn mồ hôi lạnh, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Dương Thành, trầm giọng nói:
- Thật không khả năng giải hòa sao?
Diệp Dương Thành gật đầu, thản nhiên:
- Ngươi phục sinh cho những kẻ bị ngươi giết chết, bồi thường toàn bộ công đức huyền điểm cho ta, vậy chúng ta có thể…
- Kháo mẹ ngươi!
Dù là kẻ ngu ngốc cũng biết bị Diệp Dương Thành tiêu khiển, huống chi là một ngụy thần trung giai? Thanh niên rốt cục không còn chịu nổi cảm giác uất ức, liền bạo phát.
Nhưng thực lực của hắn đạt được quá dễ dàng, đến hiện tại thậm chí còn không biết làm sao xé mở hàng rào không gian, làm sao là đối thủ của Diệp Dương Thành?
Quy Thuẫn Kính bao phủ thân thể, Diệp Dương Thành phủ thêm ngân giáp, nhận lấy công kích như mưa rền gió dữ của thanh niên, chậm rãi đi tới gần…
- Oanh long long…
Giữa không trung bắn ra ánh lửa hoa mỹ, tiếng nổ lớn vang vọng không trung.
Thanh niên điên cuồng công kích hơn một phút đồng hồ mới dừng lại, thở hổn hển mở mắt chuẩn bị nhìn xem Diệp Dương Thành có bỏ chạy hay chưa, thế nhưng hắn lại hoảng sợ phát hiện…
- Ngươi…làm sao ngươi…
Gian nan nuốt xuống nước bọt, nhìn Diệp Dương Thành đứng cách mình gần trong gang tấc, trái tim thanh niên tựa hồ ngừng đập.
Diệp Dương Thành lộ ra nụ cười ôn hòa, chỉ lên bầu trời:
- Ngươi xem, đó là cái gì?
- Ân?
Thanh niên vì quá khẩn trương nên không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, kết quả bầu trời vạn lý không mây, căn bản không thấy được gì khác, khi hắn kịp phản ứng mình mắc mưu thì đã chậm…
- Phanh!
Thu hồi Quy Thuẫn Kính ném ra Hám Thiên Kính, thanh niên bị Hám Thiên Kính cuồng bạo đập vào, căn bản không có cơ hội hoàn hồn, đã bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu đen:
- Phốc!
- Ngươi…ngươi vô sỉ!
Bị Diệp Dương Thành đánh lén, sắc mặt thanh niên xanh mét rít gào:
- Hỗn đản, có dũng khí đại chiến với ta ba trăm…
- Thử xem Huyền Lôi Kính đi.
Diệp Dương Thành lười nhiều lời vô nghĩa với hắn, thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi mới là tác phong của hắn!
Thu hồi Hám Thiên Kính đổi Huyền Lôi Kính, lại một trận cuồng oanh loạn tạc…
Phong Quyển Kính, Nịch Thủy Kính, Cực Hỏa Kính, Quang Minh Kính, Hàn Băng Kính lần lượt xuất hiện, sau một phen ngược đãi trong tay Diệp Dương Thành lại xuất hiện Trấn Hoành Kính.
- Vật này ta chưa bao giờ dùng qua nha…
Hiện tại Diệp Dương Thành cũng chỉ mới dùng một nửa thần kính trấn điện, ngoài ra còn có Không Gian Kính, Kiền Hóa Kính, Phá Bích Kính cùng Ốc Lăng Kính hắn vẫn chưa có cơ hội sử dụng qua.
Trấn Hoành Kính đột nhiên chợt lóe ngân quang, vô ảnh vô tung biến mất.
Cùng lúc đó trên trán thanh niên chợt lóe ngân quang từng trận, Diệp Dương Thành chăm chú quan sát, liền thấy Trấn Hoành Kính đã xuất hiện trên trán thanh niên, như ẩn như hiện, giống như bị khảm vào trên trán hắn.
Một màn ly kỳ khiến Diệp Dương Thành ngây người thật lâu, mãi tới khi hắn phục hồi lại tinh thần, thanh niên vẫn duy trì tư thế ban đầu, đứng sững giữa không trung không nhúc nhích.
- Chẳng lẽ tác dụng của Trấn Hoành Kính là giam cầm sao?
Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc tự nhủ, tay nhoáng lên, triệu ra bàn long ngân thương đạp không tới gần thanh niên kia.
Sau một phen cẩn thận quan sát, Diệp Dương Thành rốt cục xác định tác dụng của Trấn Hoành Kính, khó trách trong giới thiệu đã nói là trấn áp vạn vật thế gian, nguyên lai trấn áp chính là dừng lại hết thảy hành động của mục tiêu.
Thanh niên phảng phất như bị hóa thành đá, trôi nổi giữa không trung, không hề có chút phản ứng.
Diệp Dương Thành vung bàn long ngân thương hung hăng đâm thẳng vào trái tim của hắn!
- Phốc…
Ngân thương xuyên thấu thân thể thanh niên, máu đen tuôn tràn.