Diện tích sòng bạc là ba ngôi nhà hợp lại dựng thành, từ xa xa nhìn tới chỉ như ba ngôi nhà bình thường, không có khác thường, nhưng sau khi đi vào mới có thể phát hiện ba ngôi nhà cao bảy tầng lầu này, tầng một cùng tầng hai được đánh thông, diện tích chừng hơn năm trăm thước vuông.
Tầng một là nơi tụ tập của một ít khách đơn lẻ, dùng tiền mặt, mà tầng hai sa hoa hơn không ít, dùng thẻ bài, trong sòng bài có không ít cô gái thanh xuân xinh đẹp giả dạng y tá, nữ phó, tiếp viên hàng không không ngừng xuyên qua, cả sòng bạc tràn ngập chân khí xa xỉ sa đọa.
Những cô gái này còn thật trẻ tuổi, nhỏ chừng mười bảy mười tám, lớn chỉ hai mươi ba hai mươi bốn, dựa theo ánh mắt người thường mà xem, những cô gái này đều cấp bậc mỹ nữ, dưới lớp trang điểm lộ ra ý vị mê hoặc lòng người.
Thường thường sẽ có khách chơi bài vươn tay sờ soạng vài cái, các thiếu nữ đều nũng nịu ra vẻ tức giận đáp lại, làm cho Diệp Dương Thành vừa đi vào tầng hai đều nhìn ngây người.
- Vô sỉ! Hạ lưu! Xấu xa!
Mắng to một câu, Diệp Dương Thành cũng bất đắc dĩ, hắn không phải siêu nhân cứu vớt thế giới, những cô gái thanh xuân hiển nhiên vì tiền tài mới đến làm việc, Diệp Dương Thành cũng không có lý tưởng vĩ đại, hắn chỉ đến đây tìm cơ hội báo thù.
Chuyển đầu nhỏ màu xanh biếc, Diệp Dương Thành một đường bay tới nhận ra được không ít gương mặt quen thuộc, khách chơi bài trên tầng hai hơn phân nửa đều là nhân vật có danh dự uy tín trong trấn, hoặc là có tiền, hoặc là có quyền!
Khi chạy nghiệp vụ Diệp Dương Thành từng gặp qua không ít, ở trong này cũng nhìn thấy thật nhiều.
Cuộc sống của người có tiền luôn xa hoa lãng phí, bình thường bề ngoài có vẻ nghiêm túc đàng hoàng nhưng vẫn có thời gian hóa thân thành cầm thú, trong lòng Diệp Dương Thành nhiều ít có chút giải thích.
Nơi ở của Lục Hồng Quân trong sòng bạc thật dễ dàng tìm thấy, ngay hướng tây bắc trên tầng hai, Diệp Dương Thành phát hiện một phòng ngủ, Lục Hồng Quân lúc này trần trụi nằm trên giường, hai cô gái chừng mười bảy mười tám mặc sa mỏng hơi mờ đang phục vụ cho hắn.
Cơ bắp trên người Lục Hồng Quân cuồn cuộn, vết sẹo tung hoành, cho dù giờ phút này Diệp Dương Thành ám ảnh lên thân một con ruồi nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên người Lục Hồng Quân cũng không nhịn được run lên, trời ạ, nhiều tổn thương như vậy, tiểu tử này từng giết bao nhiêu người ah?
Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, hai thiếu nữ bị Lục Hồng Quân giở trò cũng không hề có ý tứ che lấp, hoàn toàn lớn tiếng rên rỉ, nếu người khác không vào phòng nhìn xem, còn tưởng rằng Lục Hồng Quân uy mãnh không biết bao nhiêu.
Diệp Dương Thành nhìn một lát, bản thể cũng nổi lên phản ứng mãnh liệt, dù sao hắn vẫn còn là một nam nhân bình thường, chiếm được thần cách cũng không có nghĩa từ nay về sau không nhiễm khói lửa nhân gian, hai cô gái như hoa như ngọc làm ra hành động gợi dục như vậy, nếu Diệp Dương Thành không chút phản ứng, vậy hắn cũng không phải là nam nhân.
Vỗ cánh bay lên chụp đèn thủy tinh trên trần nhà, từ trên cao nhìn xuống, mặc dù có ý nghĩ tra xét hoàn cảnh nơi đây lựa thời cơ xuống tay, nhưng dù sao bên dưới là phim AV, thế cho nên lực chú ý của hắn không ngừng bị phân tán, cuối cùng không nhịn được nữa vỗ cánh bay mất.
Nếu còn tiếp tục lưu lại, Diệp Dương Thành thậm chí hoài nghi con ruồi kia sẽ không chịu nổi loại nhiệt độ này, trực tiếp nổ tung.
Mặc dù chuyển quanh sòng bạc chưa đầy nửa giờ, nhưng tình huống cần tra xét đã xong, dù sao không ai đi chú ý một con rồi nho nhỏ mà thôi.
Bay ra khỏi sòng bạc, Diệp Dương Thành vẫn chưa kết thúc việc ám ảnh, bởi vì hắn còn muốn thử xem một chút loại ám ảnh này có thể kéo dài được bao lâu?
Khống chế con ruồi thật cẩn thận trốn tránh mạng nhện trước mặt, chậm rãi du dãng trong khu vực quản hạt của mình không mục đích.
Mỗi khi con ruồi bay đến bên biên giới tuyến, trong lòng Diệp Dương Thành sẽ nghe được Cửu Tiêu cảnh cáo, sau đó quay đầu bay trở về, kiên quyết không bay ra khỏi khu vực quản hạt.
Ngừng ngừng bay bay chừng nửa giờ, Diệp Dương Thành khống chế con ruồi bay qua một rừng cây nhỏ trong công viên, ngay khi hắn đang cân nhắc làm sao trả thù Lục Hồng Quân, nga, là thay trời hành đạo, lại ngoài ý muốn nhìn thấy hai nam nhân.
Hai nam nhân chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, một người cầm theo bao bố màu đen, đang đi ngang qua rừng cây nhỏ trong công viên…
- Hai…người này chẳng phải là hai tên ở trong phòng tầng sáu sòng bạc hay sao?
Diệp Dương Thành dừng lại, chậm rãi đậu lên một mảnh lá cây, nằm úp sấp ở trên nhìn chằm chằm hai nam nhân kia, suy đoán mơ hồ làm tim hắn đập thật nhanh.
- Chính là chỗ này.
Hai nam nhân ra vẻ như đang dạo lang thang đến dưới một tàng cây bạch quả, nam nhân cầm túi đen ra dấu bằng mắt cho người còn lại, nam nhân kia gật đầu hiểu ý, hai tay đang đút trong túi quần chợt lấy ra di động như muốn gọi cho ai đó, trên thực tế chỉ là lẩm bẩm làu bàu, quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Mười mấy giây sau, xác nhận chung quanh không có người khả nghi tồn tại, mới thấp giọng nói:
- An toàn.
- Ân.
Nam nhân cầm túi đen nhất thời ngồi xổm người xuống, dùng tốc độ cực nhanh đem túi đen nhét vào trong một lỗ tối dưới tàng cây bạch quả, sau đó còn gẩy gẩy cỏ dại che lại lỗ tối.
Làm xong chuyện này, nam nhân kia đứng lên, nhìn nam nhân cầm di động gật gật đầu, cười nói:
- Gọi điện cho họ La, nói ở vị trí cũ.
- Vẫn đi trước đi, mỗi lần họ La đến lấy tiền đều là mười hai giờ khuya, hôm nay là ngày chia hoa hồng bình thường, không cần thông tri chính hắn cũng sẽ đi qua.
Nam nhân cầm di động cười cười, nói:
- Đêm nay đến Hoàng Đô chơi đùa?
- Thật vất vả được nghỉ phép, sao có thể bạc đãi chính mình?
Hai người liếc nhau, cười ha ha rời đi.
Bọn hắn không hề biết khi bọn hắn tự cho mình làm việc thật bí mật, con ruồi đang lẳng lặng đậu trên lá cây nhìn chăm chú vào bọn hắn, bản thể Diệp Dương Thành sóng lòng mênh mông, trời ah, trong túi đen kia không phải chứa mười vạn đồng đi?
Tuy nói chỉ là suy đoán, nhưng Diệp Dương Thành khẳng định bên trong nhất định là tiền!
Họ La? Phó trưởng trấn Bảo Kinh hình như là họ La đi? Mười vạn ah!
Tim đập rộn lên.
Công tác hai năm ăn mặc tiết kiệm thật khó khăn mới dành dụm được vạn đồng, mười vạn ý vị thế nào? Ý nghĩa nếu Diệp Dương Thành còn làm việc, phải dành dụm hai mươi năm!
Không lấy thật uổng phí, lấy không càng thích! Dù sao là đồng tiền dính hắc ám, cho mình lấy về siêu độ cho chúng đi!
Diệp Dương Thành làm ra quyết định mà hắn tự nhận là phi thường hợp lý, còn chưa đợi hắn vỗ cánh bay đi, liền cảm giác lông tơ dựng lên, ngay sau đó trước mắt tối sầm…
Đang ngồi trên sô pha, Diệp Dương Thành chợt mở mắt.
Trên nhánh cây trong công viên, một con thằn lằn phun ra đầu lưỡi liếm liếm móng vuốt, lung la lung lay đi mất…phỏng chừng trong lòng nó đang bật cười, còn chưa thấy qua con ruồi nào ngu xuẩn như vậy, mình đã đến trước mặt vẫn không nhúc nhích nằm úp sấp…
Côn trùng thứ hai bị ám ảnh, tử vong.