Lời còn chưa dứt, hắn thả người nhảy xuống khu vực cần gieo trồng của mình. Chỉ còn lại năm giờ thời gian, hắn phải tranh thủ làm xong việc cần làm, sau đó quay về thần điện chờ đợi thu lấy nguyện lực.
Một cây số vuông là 100 hecta, đổi lại thành mẫu, chính là 1500 mẫu.
Diệp Dương Thành chưa từng làm qua loại chuyện này, Dương Đằng Phi bọn họ bằng vào khả năng nắm giữ linh lực của mình, mỗi khi rải mầm móng đều trên trăm hạt, mà hắn thì sao? Bởi vì lo lắng không chuẩn xác, hắn chỉ có thể cắn răng một lần vãi ra chỉ năm hạt mầm móng.
Kết quả chính là, khi nhóm người Dương Đằng Phi làm xong khu vực của mình, tiến triển của hắn còn chưa được một phần hai mươi!
Khi nhóm người Dương Đằng Phi làm xong nhiệm vụ quay lại, Diệp Dương Thành ra vẻ thản nhiên đem phần của mình cho họ, chín người tản ra chưa đầy hai phút đã hoàn thành xong phần của Diệp Dương Thành.
Đồng thời Triệu Dung Dung còn mang theo tin tức trở về khiến Diệp Dương Thành kinh ngạc.
- Chủ nhân, cách một dặm hướng đông bắc, có một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi đang nằm ngủ trong một chiếc xe việt dã.
- Gì?
Diệp Dương Thành ngẩn người, nhíu mày:
- Biết là ai không?
- Trước xe việt dã là một mảnh Sa Liễu mới gieo trồng, xe của hắn còn có công cụ trừ côn trùng.
Triệu Dung Dung nghĩ nghĩ nói:
- Hẳn là kỹ thuật viên văn phòng xử lý khu sa mạc này đi, ngủ ở đó, phỏng chừng là vì canh chừng phiến Sa Liễu mới gieo trồng đâu.
- Người này thật chuyên nghiệp.
Diệp Dương Thành gật đầu, xua tay cười nói:
- Vậy cứ để cho hắn ở đó đi.
- Không dùng chút thủ đoạn cho hắn ngủ say hơn sao?
Triệu Dung Dung ngẩn ra, vội hỏi.
- Vì sao phải để cho hắn ngủ say?
Diệp Dương Thành sờ cằm, cười nói:
- Để hắn tỉnh cũng tốt, cho hắn ở trên xe chứng kiến!
Nếu đã là thần tích, chỉ có chứng cớ vẫn chưa đủ, ít nhất cũng phải có nhân chứng tận mắt chứng kiến đi? Diệp Dương Thành cũng không muốn quang minh chính đại hấp thụ ánh sáng, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn trực tiếp đem mình đắp nặn thành vị thần minh cao cao tại thượng, nhận lấy tín ngưỡng cùng lòng cảm ơn của người khác ah!
Cho nên Diệp Dương Thành đã làm ra quyết định, bắt đầu từ hôm nay, khiến cho địa cầu có thêm một vị thần, dù sao quá nhiều tín ngưỡng, có thêm hắn chẳng sao, làm xong chuyện tốt kiếm chút ưu đãi…hẳn là đương nhiên phải không?
Không chút gánh nặng tâm lý, Diệp Dương Thành vừa nghĩ đến liền làm, quay đầu nói với Ưu Tử:
- Ta làm phép giáng mưa, ngươi nhìn kỹ một chút, một khi mưa đạt tới đủ số lượng thì ngươi làm phép đề cao cây bạch dương sinh trưởng, ta nhìn thấy động tác của ngươi sẽ lập tức ngừng mưa, hiểu chưa?
- Hiểu được, chủ nhân!
Ưu Tử tràn đầy tin tưởng gật đầu đáp, lúc nàng còn là tam giai thần sử, chỉ có thể bao trùm diện tích 100 hecta, bây giờ nàng đã có thể bao trùm diện tích 1000 hecta hoàn toàn!
Đồng thời tam gia thần sử chỉ có thể đề cao mầm móng lên 5m trong vòng ba ngày, mà tứ giai có thể đề cao 5m trong vòng ba giờ mà thôi.
- Tốt lắm, hiện tại bắt đầu đi!
Diệp Dương Thành gật đầu, thân hình phóng lên cao, đứng trên không trung cách mặt đất hơn 700m, quan sát mảnh đất bên dưới.
- Trong vòng một tuần, sa địa Mao Ô Tố sẽ thoát khỏi hàng ngũ khu đất cát lớn của Hoa Hạ, đồng thời sẽ trở thành khu vực đầu tiên có thần tích hàng lâm…
Lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, Diệp Dương Thành lẩm bẩm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trên bầu trời một thành phố giao giới giữa Mông Cổ cùng nước Nga cách sa địa Mao Ô Tố khoảng hơn 3000km, lúc này tầng mây đen dày đặc đã dần dần thành hình, đã gần sáng, nhưng trong thành phố nhỏ tiếng người ồn ào, thành thị đã rơi vào tình trạng khô hạn suốt cả tháng ở một khắc này phát ra sinh cơ mạnh mẽ.
Dân chúng trong thành phố mở đèn điện cùng ti vi, ngẩng đầu chờ đợi trận mưa to sắp buông xuống.
Cùng lúc đó trong phòng làm việc tại đài khí tượng, nhóm nhân viên đang tiến hành lần phân tích cuối cùng thời tiết hôm nay.
Nhưng có đôi khi chờ mong càng nhiều thất vọng càng lớn, bởi vì thật đúng dịp, nơi này nằm cạnh vị trí khu quản hạt của Diệp Dương Thành…
- Trời ạ, đây là có chuyện gì?
Một nhân viên mở to mắt kinh hô:
- Độ dày của tầng mây đang giảm bớt! Độ dày đang giảm bớt!
Chương Tiến Dược bận rộn cả ngày, mãi đến rạng sáng mới nằm xuống nghỉ ngơi, tự nhiên vừa nhắm mắt liền ngủ say như chết. Đối với hắn mà nói, có thể ở trong xe việt dã ngủ được một giấc, chính là phúc lợi phi thường không tệ lắm.
Làm việc mệt mỏi một ngày, một khi nằm xuống ngủ hoàn toàn không biết gì nữa, đem hết thảy mọi chuyện đều ném ra sau đầu.
Nhưng khuya hôm nay hắn ngủ không ngon giấc, vào lúc 1h58p09s, di động của hắn bắt đầu kêu vang khắp cả xe việt dã.
- Ai?
Đang ngủ say lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhất thời còn chưa tỉnh lại, Chương Tiến Dược theo bản năng hét lớn một tiếng:
- Là ai?
Sau tiếng rống to, thanh âm tiếng chuông điện thoại làm Chương Tiến Dược phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn di động không ngừng lóe sáng kêu vang, trấn định xuống, nhíu mày:
- Kỳ quái, ai lại gọi điện cho mình giờ này?
Chương Tiến Dược ngẩng đầu nhìn ra bãi cát bên ngoài, đưa tay cầm di động, vừa nhìn liền kinh hãi:
- Hùng chủ nhiệm? Sao lại là điện thoại của hắn?
Nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, tuy trong lòng thật kinh ngạc nhưng hắn vẫn bấm nút nghe máy, cố gắng khởi lên tinh thần nói:
- Hùng chủ nhiệm, có chuyện gì sao?
- Có, hiện tại anh còn ở ngoài sa địa đi?
Bên kia truyền ra thanh âm vui mừng của một nam nhân trung niên:
- Tôi vừa nhận được bên trạm khí tượng gọi tới, nói có một phiến mưa mây đang tụ tập chỗ của anh, anh nhanh chóng xuống xe nhìn xem, bên ngoài có phải trời mưa hay không?
- Ách…
Vừa nghe được tin tức này, đầu óc Chương Tiến Dược nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ trên ghế lái.
Hàng năm từ tháng ba tới tháng sáu, lượng mưa trong khu vực này thấp tới mức gần như khô hạn, bão cát cùng gió lạnh tựa hồ mới là dòng chính của khu vực này.
Ít nhất hắn công tác ở nơi này nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy lần nào.
Có một phiến mây mưa đang tụ tập trên bầu trời ở chỗ của hắn sao? Chương Tiến Dược thoáng sững sờ, đột nhiên rùng mình, đưa tay đẩy mạnh cửa xe, đập vào mặt là những hạt mưa lớn như hạt đậu, lúc trước vì đóng chặt cửa xe nên không nghe được tiếng vang, nhưng lúc này vừa đẩy cửa lập tức liền nghe được tiếng mưa rơi…
Trời mưa! Phiến sa địa Ô Tố chưa từng có mưa lớn trong những tháng này, nhưng lại vô thanh vô tức có mưa to! Ngửi được không khí ướt át, nghe bên tai truyền đến tiếng vang, Chương Tiến Dược cơ hồ hoài nghi mình đã nghe lầm, hoặc là…ngửi được sai lầm?
- Nhanh chóng nói cho tôi biết đi, có phải trời mưa hay không?
Bên kia điện thoại Hùng chủ nhiệm thấy Chương Tiến Dược trầm mặc không nói lời nào, vô cùng khẩn trương thúc giục:
- Có phải hay không?
- Mưa…trời mưa…
Chương Tiến Dược bị tiếng hô lớn của Hùng chủ nhiệm làm sực tỉnh, hắn lẩm bẩm vài câu, ngay sau đó gật mạnh đầu:
- Trời mưa, thật sự trời mưa!