Cây liễu, hoa hồng, hoa lan, mẫu đơn, thủy tiên…toàn bộ thực vật trong thần điện đều như nổi điên, từng điểm lục sắc quang mang bay ra tụ tập bên cạnh Ưu Tử, vây quanh nàng không ngừng chuyển động.
- Sinh mệnh đại biểu hi vọng!
- Sinh mệnh đại biểu vui sướng!
- Sinh mệnh đại biểu sầu bi!
- Sinh mệnh đại biểu tử vong!
Theo điệu vũ của Ưu Tử, Diệp Dương Thành hoảng hốt thấy được một sinh mệnh sinh ra đời, lớn dần, trưởng thành, tử vong, còn có cười vui, có hi vọng, mừng rỡ, buồn khổ, tuyệt vọng, cái chết!
Mà Dương Đằng Phi đột nhiên chấn động, hô lên:
- Khí tức trên thân của nàng trở nên mạnh mẽ!
- Chúc mừng người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách, tam giai thần sử Tiểu Thương Ưu Tử đột phá tầng thứ nhất của Sinh Mệnh Quyết, thành công thăng chức tứ giai thần sử!
Lúc này thần cách cũng đã nêu lên trong đầu Diệp Dương Thành.
- Tứ giai thần sử?
Diệp Dương Thành ngây dại, nhìn lục sắc quang mang dần dần tán đi, hắn có chút khó tin nói:
- Ta…tứ giai thần sử đầu tiên dưới trướng của ta, lại là khiêu vũ mà sinh ra?
- Tam giai thần sử Triệu Dung Dung, Dương Đằng Phi, Sở Minh Hiên, Đường Thái Nguyên, Trần Ngọc Thiến, Ngô Chấn Cương, Vương Minh Khi, gặp qua thần sử đại nhân!
Diệp Dương Thành còn đang ngẩn người, nhóm người Triệu Dung Dung đã đồng loạt quỳ xuống…cấp bậc sâm nghiêm trong thế giới của thần mình vào lúc này hiển lộ không thể nghi ngờ.
Nhìn thấy nhóm người Triệu Dung Dung bái lạy, Tiểu Thương Ưu Tử thản nhiên thừa nhận, nhưng bản thân nàng cũng nhẹ nhàng đi tới trước, quỳ rạp xuống cung kính nói:
- Tứ giai thần sử Tiểu Thương Ưu Tử, gặp qua chủ nhân!
- Được rồi, tất cả đứng lên đi.
Diệp Dương Thành rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình của mình, cười ôn hòa, gật đầu nói:
- Dung Dung, các ngươi cũng phải thêm chút sức, nhanh chóng tìm được con đường thích hợp với chính mình, đừng để Ưu Tử bỏ quá xa.
- Dạ.
Nhóm người Triệu Dung Dung có chút xấu hổ, đáp một câu, cùng nhau đứng sang một bên.
Diệp Dương Thành nhìn chằm chằm Ưu Tử, đánh giá một lúc lâu mới hỏi:
- Sau khi thăng chức tứ giai thần sử, ngươi có cảm giác biến hóa gì không?
- Có.
Ưu Tử khẳng định gật đầu, nghĩ nghĩ đáp:
- Khác nhau lớn nhất giữa tứ giai cùng tam giai hẳn là lĩnh ngộ bổn nguyên của bản thân.
- Bổn nguyên?
Diệp Dương Thành nhíu mày, nhìn thoáng qua thần tình khác vọng của nhóm người Triệu Dung Dung, chỉ đành hỏi:
- Ngươi giải thích một chút, bổn nguyên là gì?
- Bổn nguyên chính là bản chất.
Ưu Tử cúi đầu nghĩ nghĩ một lúc, lại ngẩng đầu đáp:
- Ưu Tử tu luyện chính là Sinh Mệnh Quyết, cho nên bổn nguyên của Ưu Tử chính là sinh mệnh, bản chất chính là từ khi sinh mệnh sinh ra đến quá trình từ vong, Ưu Tử hiểu được bản chất sinh mệnh cho nên mới có thể đột phá tới tứ giai thần sử.
- Nói cách khác.
Diệp Dương Thành nghĩ nghĩ, chỉ vào Đường Thái Nguyên, nói:
- Tỷ như Đường Thái Nguyên, hắn tu luyện chính là Lôi Đình Quyết, như vậy bổn nguyên của hắn chính là lôi điện, mà việc hắn cần làm chính là hiểu rõ bản chất lôi điện?
- Dạ.
Ưu Tử gật đầu, mà nhóm người Triệu Dung Dung lộ ra vẻ mặt vui mừng, họ cũng không phải kẻ ngu ngốc, nếu theo kinh nghiệm của Ưu Tử mà làm, họ đương nhiên sẽ tìm được phương thức thích hợp cho mình đột phá!
Đường Thái Nguyên cần giải thích bản chất của lôi điện, Tống Lâm Lập cần giải thích bản chất của biển cả, Ngô Chấn Cương cần tìm hiểu bản chất của ngọn lửa, Sở Minh Hiên phải hiểu được bản chất của mặt trời! Có được manh mối, tiếp tục tìm hiểu sâu xa hơn sẽ càng thêm dễ dàng.
Tám người Dương Đằng Phi quỳ xuống cung kính nói:
- Tạ thần sử đại nhân chỉ điểm.
Mười thần sử tam giai từng sóng vai cùng nhau trong thời gian dài, quan hệ đương nhiên rất hòa hợp cùng tốt đẹp.
Nhưng bây giờ Tiểu Thương Ưu Tử bước vào tứ giai trước tiên, mà họ vẫn còn ở tam giai, cho nên theo bản năng sẽ có cảm giác phục tùng, muốn khôi phục quan hệ ngày trước thì họ phải bước vào trình tự tứ giai mới có thể làm được.
Không hề nghi ngờ, hôm nay Ưu Tử đột phá tứ giai, đã mở cho họ cánh cửa đi thông tứ giai, có kinh nghiệm của nàng, họ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Ân.
Thấy mọi người quỳ tạ, Ưu Tử thản nhiên tiếp nhận.
- Được rồi, Ưu Tử đã đột phá tới tứ giai, hành động trồng cây bạch dương sẽ trợ giúp thật lớn.
Diệp Dương Thành vỗ tay, nói:
- Thời gian không còn nhiều lắm, Ưu Tử lưu lại, các ngươi lập tức đi thu hồi mầm móng cây bạch dương, tối nay…
Khóe miệng hắn nhếch lên, khẽ cười nói:
- Là lúc thần tích bắt đầu buông xuống!
- Dạ…chủ nhân!
Nghe được lời nói của Diệp Dương Thành, tinh thần mọi người rung lên, cùng cúi người hành lễ, sau đó lần lượt biến mất, chạy ra ngoài thu thập mầm móng.
Diệp Dương Thành nhìn Ưu Tử, nói:
- Ngươi đến Thần Ngục một chuyến, đem kinh nghiệm hiểu được khi đột phá nói với Hình Tuấn Phi…lão gia hỏa kia ở đó lâu như vậy, phỏng chừng chỉ còn một bước nhỏ để đột phá, ngươi đi trợ giúp hắn một tay đi.
- Dạ, chủ nhân.
Tiểu Thương Ưu Tử gật đầu biến mất trong hoa viên.
Khi chưa đột phá tới tứ giai, Ưu Tử đã có thể so sánh được với quỷ vương đỉnh cấp, hiện tại đã vào tứ giai, thực lực của nàng đã có thể so được với quỷ đế sơ giai.
Nếu Hình Tuấn Phi được nàng trợ giúp đột phá tứ giai, như vậy Diệp Dương Thành sẽ có hai thần sử tứ giai, cho dù ác quỷ dưới âm tào địa phủ tràn ra, hắn cũng không cần nhiều lo lắng.
Nếu nhóm người Triệu Dung Dung cũng có thể đột phá…đừng nói là Xích Mi quỷ đế, cho dù có hai Xích Mi thì thế nào? Vẫn có thể giết chết không tha!
Đã giao thủ nhiều lần cùng quỷ vật, Diệp Dương Thành mơ hồ nắm giữ được tiêu chuẩn thực lực của bọn hắn, thần sử tam giai tương tự như quỷ vương cao giai, mà thần sử tam giai dùng huyết hồn cũng có thể đạt tới thực lực quỷ vương đỉnh cấp.
Nghĩ một lúc, tâm tình của hắn cũng thả lỏng, chỉ cần hắn bố trí đầy đủ, nếu Xích Mi quỷ đế không đến thì thôi, nếu dám đến…hừ, vậy hãy để cho hắn có đến mà không có về!
- Chủ nhân, ngài cần mầm móng đã thu về.
Hơn mười phút sau, nhóm người Dương Đằng Phi đã trở lại, từng túi mầm móng chất đầy trong hoa viên.
- Sao lại nhiều như vậy?
Tám thần sử mang về hơn trăm bao tải mầm móng bạch dương, đừng nói là ba triệu mầm móng, dù là ba mươi triệu, năm mươi triệu cũng quá đủ! Diệp Dương Thành không khỏi có chút kinh ngạc.
- Việc này…
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, Dương Đằng Phi có chút ngượng ngùng cười khan, đáp:
- Lúc lão bộc hạ lệnh xuống dưới không nói rõ ràng, bọn họ còn tưởng rằng mỗi người cần tìm ba triệu mầm móng…
- Ách…
Diệp Dương Thành nhìn nhìn số mầm móng chất đầy trong hoa viên, hỏi:
- Vậy nơi này có bao nhiêu?
- Phỏng chừng không dưới tám mươi triệu.
Dương Đằng Phi gãi gãi đầu, chỉ xuống dưới chân, ngượng ngùng đáp:
- Bên dưới còn có hơn trăm bao tải, cộng lại hẳn phải hơn ba trăm triệu…
Một khi nhóm thần sử làm việc, bằng thực lực của họ hẳn thu thập được nhiều mầm móng như vậy, chẳng qua những người chứa hạt giống này, chỉ sợ phải nhìn thấy kho hàng rỗng tuếch của mình đi…thời đại này còn có kẻ đi ăn trộm mầm móng…
Nghe được Dương Đằng Phi trả lời, Diệp Dương Thành lật mắt, cũng may số lượng này vẫn sẽ cần dùng tới, xem như trước tiên dự trữ.