Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 669: Ở trong này không có nhân quyền




Vô luận là Thần Ngục diêm la Hình Tuấn Phi, hay ba phán quan Thần Ngục hoặc ngục tốt, lòng tôn kính đối với Diệp Dương Thành không chỉ là hiện tượng mặt ngoài, mà trực tiếp ghi khắc tận sâu trong linh hồn của bọn họ.

Đối với tính tình hung hăng càn quấy của Trịnh Sảng Sảng, bọn hắn tự nhiên sẽ đem lửa giận mà nàng vũ nhục Diệp Dương Thành trút hết lên người nàng, cho dù phán xét nặng nề bao nhiêu, chẳng những người trong Thần Ngục sẽ không có ý kiến, ngay cả Thần Ngục pháp tắc cũng không hề can thiệp.

Phán quan chủ thẩm đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc tuyên án:

- Lập tức đem tội phạm Trịnh Sảng Sảng áp giải tới hình khu băng hải giam sáu ngày, chuyển qua hình khu bạt lưỡi giam ba ngày, sau đó tới hình khu sám hối giam ba mươi sáu năm, ba mươi sáu năm sau mãn hình phóng thích!

- …

Trịnh Sảng Sảng trợn tròn mắt, sám hối ba mươi sáu năm mới được phóng thích, năm nay nàng mười sáu tuổi, ba mươi sáu năm…nàng năm mươi hai tuổi…có thể nói toàn bộ thời gian sung sướng tinh lực nhất đều bị hao phí trong Thần Ngục, đợi khi nàng ra tù, đã là một bà già!

Trong lòng Trịnh Sảng Sảng phát lạnh, ngẩn người nhìn phán quan chủ thẩm, thất thanh hét to:

- Ta không phục!

- Đi nhanh lên!

Hai gã ngục tốt đè nặng Vu Hải Thanh đi ra khỏi Thẩm Phán điện, vừa đi vừa dùng roi sắt thúc giục.

Khi Vu Hải Thanh đi ra đại điện, lập tức bị đám người Trịnh Trường Vân nhìn thấy thật rõ ràng! Trịnh Trường Vân nhìn thấy bộ dáng của Vu Hải Thanh, theo bản năng hô:

- Vu thiếu, ngài làm sao…

Vu Hải Thanh theo bản năng dừng bước, hơi quay đầu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch không huyết sắc của nhóm người Trịnh gia, lại nhìn thấy Trịnh Bang Huy, hắn nhếch môi cười, còn chưa đợi hắn mở miệng nói gì thì…

- Ba!

Một gã ngục tốt vung roi quất thẳng lên lưng hắn!

- A…

Trên lưng Vu Hải Thanh da tróc thịt bong, lảo đảo ngã xuống đất phát ra tiếng hét thê lương.

Không biết vì sao Trịnh Trường Vân vừa nhìn thấy Vu Hải Thanh bị ngục tốt đánh té trên mặt đất lăn lộn, trong lòng hắn cảm giác vui sướng khi thấy người gặp họa…

- Đi nhanh lên!

Ngục tốt nâng một chân đá vào bụng Vu Hải Thanh, không ngừng thúc giục.

Vu Hải Thanh rời đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt nhóm người Trịnh gia. Trải qua vui sướng ngắn ngủi, sắc mặt Trịnh Trường Vân chậm rãi thay đổi, ngay cả người như Vu Hải Thanh cũng bị đánh thành bộ dáng này…cả nhà bọn họ chẳng phải sẽ gặp tai ương sao?

Mười mấy người đứng chung một chỗ, nơm nớp lo sợ chờ đợi phán quyết cuối cùng.

- Không phục?

Nghe tiếng quát to của Trịnh Sảng Sảng, phán quan chủ thẩm nhìn nàng cười lạnh, tùy tay cầm lệnh tiễn ném ra ngoài, trực tiếp rơi xuống trước mặt nàng, không để cho nàng cơ hội mở miệng nói chuyện, thanh âm hắn lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng nơi này là địa phương nào? Chợ sao? Mang nàng đi xuống!

- Dạ!

Hai gã ngục tốt lập tức ôm quyền đáp, một trái một phải lôi kéo Trịnh Sảng Sảng trực tiếp đi ra ra ngoài đại điện.

Ba mươi sáu năm sám hối, còn có hình phạt trước đó…mặc dù phán quan chủ thẩm không giết nàng, còn nghiêm khắc hơn là giết nàng!

- Mang phạm nhân kế tiếp!

Nhìn thấy Trịnh Sảng Sảng la hét giãy dụa bị kéo khỏi Thẩm Phán điện, phán quan chủ thẩm lắc đầu, ngồi xuống ghế.

- Mang phạm nhân kế tiếp!

Một ngục tốt tiến lên quay đầu hô to, lặp lại lời của phán quan chủ thẩm.

Nghe được tiếng vang trong đại điện truyền ra, ngục tốt bên ngoài liền đảo mắt nhìn qua người của Trịnh gia, cuối cùng ngừng lại trên người một nam đồng bốn năm tuổi, không nói một lời đi tới chỗ đứa bé!

Vừa nhìn thấy hành động của ngục tốt kia, đôi nam nữ đứng cạnh đứa bé hoảng sợ, không nói lời nào vội kéo nam đồng ra sau lưng, cúi đầu không dám nhìn ngục tốt kia lần nào.

Ánh mắt đảo qua đôi nam nữ, ngục tốt cũng không nói lời nào, vung roi sắt phát ra thanh âm rít gió:

- Ba!

- Tránh ra.

Thanh âm lạnh lùng vang lên, đây là cảnh cáo đôi nam nữ tránh ra, nếu không…

- Tránh ra đi.

Trịnh Bang Huy sắc mặt suy yếu cười, lắc đầu nói:

- Đều đến nơi đây, bảo vệ còn có ích lợi gì?

Thân thể đôi nam nữ cứng ngắc, loáng thoáng nghe được một tầng hàm ý khác trong lời nói của hắn. Đúng ngay lúc này, Trịnh Sảng Sảng bị kéo ra ngoài, nàng đang hò hét giãy dụa…

- Tư hình! Các ngươi lạm dụng tư hình! Đừng tưởng rằng giả thần giả quỷ thì bà cô sợ các ngươi, ta cảnh cáo các ngươi, tốt nhất nhanh chóng thả ta ra, nếu không ta sẽ nghĩ biện pháp báo nguy, ta muốn quốc gia san bằng hắc ngục của các ngươi! Có nghe hay không? Con mẹ nó thả ta ra…

- Ba…

Hai ngục tốt lôi kéo còn chưa động thủ, ngược lại một ngục tốt khác nhíu mày, vung roi sắt, vô cùng chuẩn xác quất lên miệng của Trịnh Sảng Sảng!

- A…

Một tiếng hét thảm, hàm răng của Trịnh Sảng Sảng gãy vụn hơn mười cái! Máu tươi hỗn hợp răng nanh, nhất thời chỉ còn tiếng rên thống khổ cùng tiếng nức nở, không còn phát ra tiếng vang gì, càng không nói tới kêu gào với người Trịnh gia.

Đây là ngục giam, phạm nhân đến nơi này không còn nhân quyền!

Nhận rõ điểm này, đôi nam nữ muốn bảo hộ nam đồng yên lặng thối lui sang một bên, thậm chí còn quay đầu sang nơi khác, cũng không nhìn nam đồng lần nào.

Mà nam đồng nhìn thấy phản ứng của cha mẹ, thậm chí không hề có chút e ngại, ngược lại non nớt hỏi:

- Cha, mẹ, cha mẹ làm sao vậy? Có phải có người khi dễ cha mẹ không? Cha mẹ nói cho Thần Thần, Thần Thần kêu gông nội phái người đi giết rụng bọn hắn được không?

Mấy ngục tốt nghe được lời của nam đồng, vô cùng ngạc nhiên.

Trịnh gia này, đều là một đám người điên xem mạng người như cỏ rác sao?