Nhìn thấy Vương Tuệ Tuệ cầm theo va ly đứng trước mặt của mình, Diệp Dương Thành thật sự giật mình không nhẹ. Nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể chấp nhận, mà về nguyên nhân Vương Tuệ Tuệ nhanh chóng khôi phục như thế, sau thoáng suy nghĩ hắn đã tập trung ở nguyên nhân linh lực, có lẽ vì có linh lực tồn tại mới giúp thân thể nàng khôi phục nhanh chóng như thế.
Nhìn nụ cười đắc ý của nàng, Diệp Dương Thành đành nhún vai, ấn vai nàng ngồi xuống ghế:
- Em có biết làm vậy thật nguy hiểm hay không?
- Tại em ở trong nhà buồn chán quá thôi.
Vương Tuệ Tuệ cảm thấy có chút ủy khuất, vui vẻ chạy tới lại bị Diệp Dương Thành mắng một trận, làm cho nàng cảm thấy thật mất hứng.
Nàng trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói:
- Em nhìn thấy anh trên ti vi, còn bỏ ra ba trăm triệu làm từ thiện, em biết hiện tại anh không thiếu tiền, nhưng anh làm lớn như vậy, thủ hạ nhân viên không đủ đi? Em tới là vì muốn giúp anh mà thôi…
- Em…ai…
Hắn nhìn chằm chằm Vương Tuệ Tuệ vài giây, cuối cùng đành nuốt lời nói xuống bụng, thở dài lắc đầu. Dưới tay hắn chứng thật là thiếu người, nhất là người có thể trù tính chung cho đại cục.
Sự xuất hiện của Vương Tuệ Tuệ có thể giúp hắn trong khẩn cấp, nhưng nàng đã làm mẹ, làm vậy thật sự rất lỗ mãng. Nhưng hắn có thể trách cứ nàng sao? Nàng biết hắn bận rộn nên vội vã chạy tới giúp đỡ, hắn làm sao đành lòng trách nàng?
Huống chi lời của nàng thật có đạo lý, bỏ ra ba trăm triệu làm từ thiện, nhưng toàn bộ tài chính từ đầu tới cuối cũng phải sáu trăm triệu, tuy quốc gia còn thiếu tiền mua vàng của hắn, nhưng mấy chục tỷ, làm ra động tác quy mô nhỏ còn miễn cưỡng, một khi có động tác lớn thì sao? Tiền, vẫn là vấn đề lớn!
Vương Tuệ Tuệ tham gia càng sớm càng có thể quen thuộc lưu trình của công ty, để cho nàng trưởng thành đảm đương công việc càng nhanh hơn. Chỉ là vấn đề này địa vị của nàng cũng đã phi thường trọng yếu.
Nhìn thấy được ý tưởng mâu thuẫn trong lòng hắn, Vương Tuệ Tuệ hào sảng cười nói:
- Anh đừng than thở, dù sao em đã tới, nói đi, anh định làm sao an bài cho em?
- Trước khi an bài cho em, em nói cho anh biết em định an bài nhi đồng như thế nào?
Nếu chuyện đã đến, muốn để nàng về đương nhiên là không thể nào, hắn đành đưa mắt nhìn nàng dò hỏi.
- Nhi đồng giao cho mẹ em chiếu cố, chờ sau khi em ổn định em sẽ đưa nhi đồng qua đây.
Vương Tuệ Tuệ thản nhiên nói.
- Hơn nữa hiện tại nhi đồng chưa đầy tháng, đón theo thật không khả năng, đợi khi nó được hai ba tháng, em sẽ về một chuyến đón nó tới đây…nhưng mà lão ca, em vừa đến huyện thành, chỗ ở…
- Anh sẽ an bài đầy đủ cho em.
Nghe được đã an bài nhi đồng, Diệp Dương Thành hài lòng, chỉ sợ khổ cực cho cha mẹ Vương Tuệ Tuệ. Hắn trầm ngâm một lúc, nói:
- Nhưng trước đó chúng ta hẳn nên trao đổi vấn đề đãi ngộ.
- Lão ca đừng bỏ đói mẹ con em là được rồi, ngoài ra đều không sao cả.
Vương Tuệ Tuệ khoát tay chặn lại, không hề đem chuyện này đặt trong lòng. Kỳ thật nàng hiểu được, nếu không nhờ có hắn cùng Diệp gia chiếu cố cho nàng, đừng nói là năng lực của nàng hiện tại, dù là sinh mạng chưa chắc đã giữ được.
Huống chi hiện tại nàng xem như là phân nửa người Diệp gia, gọi Diệp Dương Thành là lão ca, còn có cha mẹ nuôi, dựa theo ý nghĩ của nàng, đã là người trong nhà sao lại có nhiều tính toán như vậy?
Nếu như ở trước kia, nghe Vương Tuệ Tuệ nói vậy Diệp Dương Thành cũng chỉ cười. Nhưng hôm nay hắn vẫn nói ra:
- Nói thì nói vậy, nhưng có một số việc vẫn nói trước tốt hơn, anh em ruột còn phải nói rõ ràng đâu.
Trầm ngâm một thoáng, không để Vương Tuệ Tuệ có cơ hội phản bác, Diệp Dương Thành mở miệng nói:
- Anh sẽ an bài em đến công ty điện tử Dương Thành thích ứng nửa tháng, trước tiên làm quen giải thích với cao tầng công ty cùng năng lực của quản lý cao tầng, nửa tháng sau em rời khỏi công ty Dương Thành, an bài cụ thể tiếp theo anh sẽ nói cho em biết.
Ngẩng đầu nhìn Vương Tuệ Tuệ, Diệp Dương Thành cầm chén trà nói tiếp:
- Cuối cùng là vấn đề phúc lợi. Anh biết hiện tại em xem nhẹ chuyện này, nhưng nhi đồng thì sao? Nuôi nấng nhi đồng, chiếu cố cuộc sống, phụng dưỡng trưởng bối trong nhà, có thứ nào lại không cần tiền chứ?
- Dù sao em biết lão ca sẽ không bạc đãi em là được.
Vương Tuệ Tuệ cười, mười phần tin tưởng.
Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Đương nhiên là sẽ không bạc đãi em…phải rồi, em biết lái xe không?
Vương Tuệ Tuệ gật đầu, hất cằm:
- Thời buổi này không thi lấy bằng lái xe cũng không có mặt mũi ra ngoài gặp người.
Diệp Dương Thành gật đầu nói:
- Như vậy đi, hiện tại em cùng anh đến công ty gặp mặt nhóm quản lý cao tầng, sau đó tối nay em giúp anh cùng đi tham gia một…ân, một tiệc rượu, ngày mai anh đưa em đến cửa hàng 4S chọn một chiếc xe mới.
Xoa xoa cằm, hắn nói tiếp:
- Vấn đề đãi ngộ cụ thể, tạm định một năm hai triệu, mỗi tháng trợ cấp ba ngàn cơm nước, ba ngàn xăng nhớt, cuối năm kết toán dựa theo tỉ lệ phần trăm nhất định chia hoa hồng…
Diệp Dương Thành chậm rãi nói, mà Vương Tuệ Tuệ đã trợn tròn mắt. Nàng biết hắn sẽ không bạc đãi mình, nhưng không nghĩ tới hắn đưa ra đãi ngộ cao như thế.
- Kỳ thật em hoàn toàn không cần có gánh nặng tâm lý.
Nhìn ra thần sắc phức tạp trên mặt nàng, Diệp Dương Thành nói:
- Anh mở phúc lợi càng cao cho em, chính là chờ đợi em giúp công ty thu nhập càng lớn, nhưng điều này em nên được, nhất định phải để trong lòng.
Vương Tuệ Tuệ sửng sốt, như có suy nghĩ gì gật đầu, đúng vậy, Diệp Dương Thành cho nàng đãi ngộ cao, chẳng phải liên quan tới lợi ích của công ty sao? Nghĩ thông suốt việc này, khúc mắc của nàng mới xem như giải khai.
Nàng gật đầu đáp ứng:
- Được, vậy cứ dựa theo lời anh nói mà làm đi.
Ngay khi Diệp Dương Thành đang bàn chuyện với Vương Tuệ Tuệ, Triệu Dung Dung xây dựng tâm linh liên hệ với hắn, nói:
- Chủ nhân…đã hiểu rõ, Lưu Phương Hoa chính là một nữ thư ký bị tập đoàn quảng điện Giang Tô đuổi việc.
- Cái gì?
Diệp Dương Thành sửng sốt, nhìn thoáng qua Vương Tuệ Tuệ còn đang suy tư, hỏi lại:
- Một thư ký bị đuổi việc, chạy tới cuộc họp báo làm gì?
- Nàng chính là vì thư mời dự họp báo mới bị đuổi việc.
Triệu Dung Dung đem nguyên nhân Lưu Phương Hoa bị đuổi việc đơn giản kể lại, tiếp theo nói:
- Sáng nay nàng đã đến công ty Dương Thành một chuyến.
- Nàng đến công ty chúng ta?
Diệp Dương Thành càng thêm mờ mịt, thoáng nhíu mày:
- Nàng đến công ty làm gì? Chẳng lẽ còn muốn hỏi thăm tin tức, sau đó quay về công ty quảng điện Giang Tô làm việc?
- Kỳ thật nàng đi nhận phỏng vấn.
Triệu Dung Dung chần chờ nói:
- Dựa theo tình huống Dung Dung biết, nàng không phải đi tìm hiểu tin tức, mà là muốn xin việc làm.
- Việc lạ…
Diệp Dương Thành nhướng mày:
- Nàng phỏng vấn thành công?
- Người phụ trách phỏng vấn rất hài lòng.
Triệu Dung Dung đáp:
- Nàng phỏng vấn chức phó quản lý bộ nghiệp vụ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mai kia nàng sẽ đến công ty làm việc.
- Hiện tại nàng đang ở nơi nào?
Diệp Dương Thành có loại cảm giác thật cổ quái, có lẽ Lưu Phương Hoa từng làm việc trong đài truyền hình nên khiến cho hắn theo bản năng hoài nghi. Mà muốn dẹp bỏ hoài nghi, hắn phải tìm hiểu chân tướng mà người khác không biết.
- Hiện tại nàng đang ở công ty Dương Thành, đang đợi cuộc phỏng vấn cuối cùng của Đỗ Nhuận Sinh.
Triệu Dung Dung có chút cổ quái đáp:
- Đỗ Nhuận Sinh như thế nào, chủ nhân cũng biết, cho nên Dung Dung cảm thấy nàng khẳng định có thể được nhận vào làm việc.
- Đã biết.
Diệp Dương Thành lập tức chặt đứt liên hệ tâm linh, đứng dậy nói:
- Đi thôi, đi với anh tới công ty trước.
- Em đi ngay bây giờ sao?
Vương Tuệ Tuệ sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Dương Thành gấp gáp như vậy.
- Phải, đi ngay bây giờ.
Diệp Dương Thành gật đầu nói:
- Đi qua xem một người, coi như tập luyện cho năng lực của em đi.
Vương Tuệ Tuệ liền trực tiếp đứng dậy gật đầu nói:
- Vậy đi thôi.
…
Lưu Phương Hoa ngồi một mình trong phòng làm việc của Đỗ Nhuận Sinh, trên bàn đặt tư liệu xin phỏng vấn của nàng, tay cầm một chén trà xanh, hành vi cử chỉ phi thường thong dong.
Mãi đến năm giờ chiều, Lưu Phương Hoa xem qua thời gian, định đứng dậy tự rót nước, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.
- Diệp tổng?
Nhìn cách ăn mặc đơn giản như học sinh của Diệp Dương Thành, Lưu Phương Hoa thật khó nhận ra được hắn.
- Lưu tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.
Nhìn thần sắc kinh ngạc của Lưu Phương Hoa, Diệp Dương Thành thản nhiên cười nói.
- A…phải.
Diệp Dương Thành không nhắc tới chuyện lần trước, sắc mặt Lưu Phương Hoa lại có chút xấu hổ ngượng ngùng nói.
Nàng cười cười tự hòa dịu xấu hổ của mình, hỏi:
- Sao vậy, vẫn lo lắng cho nên tự mình tiến hành sát hạch tôi sao?