- Chính là quỹ từ thiện này.
Vừa nghe được nội dung trong ti vi, nam tử liền hiện lên ý cười chỉ vào màn hình ti vi nói:
- Đáng tiếc lần trước không gặp mặt vị hội trưởng quỹ từ thiện này, tôi nghe người ta nói là một cô gái thật trẻ trung xinh đẹp…
- Ba trăm triệu…
Nhưng lúc này lời của hắn không rơi vào tai vợ chồng Diệp Hải Trung, bởi vì họ hoàn toàn bị con số khổng lồ kia hù sợ, bỏ ra ba trăm triệu làm một hoạt động từ thiện trong năm tháng? Nếu hạch toán xuống, mỗi tháng chẳng phải tương đương sáu mươi triệu nhân dân tệ sao?
Lão Phương phấn đấu hơn tám năm mới có được hơn ba mươi triệu gia sản, nhưng vị chủ tịch công ty kia thì sao? Lấy ra ba trăm triệu làm từ thiện, mỗi tháng lấy ra sáu mươi triệu tiền mặt, gấp đôi tài sản của lão Phương, cái gì gọi là phú hào, đây mới thật sự là phú hào!
Chẳng qua làm cho bọn họ có cảm giác kỳ quái chính là, quỹ hội kia tên là quỹ từ thiện Dương Thành, mà công ty điện tử hữu hạn Dương Thành…vì sao đều trùng tên với con trai của họ? Trùng hợp sao? Hay là…
Ngay lúc hai vợ chồng Diệp Hải Trung có chút kinh nghi bất định, hình ảnh trên ti vi đã chuyển qua hội trường cuộc họp báo, trên đài chủ tịch là một cô gái hơn hai mươi đang nói chuyện:
- Mời mọi người im lặng một chút, tiếp theo xin mời chủ tịch công ty điện tử hữu hạn Dương Thành, Diệp Dương Thành tiên sinh lên đài nói chuyện.
Thanh âm thanh thúy truyền vào trong tai vợ chồng Diệp Hải Trung, đồng thời cũng truyền vào trong tai lão Phương, chủ tịch công ty điện tử hữu hạn Diệp Dương Thành? Vừa nghe danh xưng này, lão Phương chấn động, một loại cảm giác làm cho hắn cảm thấy cực kỳ không khỏe từ đáy lòng dâng lên.
Cùng lúc đó, thanh âm hơi ồn ào trong ti vi chợt an tĩnh xuống, sau đó…một thanh niên mặc âu phục đen chính quy, thần thái thật tự nhiên đi lên đài chủ tịch, nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của thanh niên kia, nháy mắt khiến hai vợ chồng Diệp Hải Trung sợ đến ngây người.
Đây…đây không phải là…đây không phải là…Diệp Dương Thành, con trai ruột thị của họ sao?
Hình ảnh trong ti vi cũng chưa dừng lại, chỉ thấy Diệp Dương Thành lộ nụ cười ấm áp, nói:
- Các vị bằng hữu phóng viên tin tức giới, các vị khách nhân cùng các vị lãnh đạo, chúc mọi người buổi sáng tốt lành.
- …
Hội trường cuộc họp báo hoàn toàn an tĩnh, mà phòng khách nhà lão Phương cũng yên tĩnh, chỉ còn tiếng cười đùa của mấy đứa trẻ vang lên…
- Vô cùng cảm tạ mọi người trong lúc bận rộn có thể rút ra thời gian đến tham gia buổi họp báo của công ty điện tử hữu hạn Dương Thành, buổi họp báo liên quan đến hoạt động từ thiện của quỹ từ thiện Dương Thành năm tháng tới, tôi đại biểu công ty điện tử hữu hạn Dương Thành, cảm tạ mọi người…
Diệp Dương Thành phát biểu chưa đầy một phút đồng hồ, nhưng trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt đã đi xuống đài chủ tịch.
Nhìn thấy hình ảnh Diệp Dương Thành biến mất trên màn hình, lão Phương theo bản năng nuốt nước bọt, trong lòng còn sót lại một tia may mắn khiến cho hắn gượng cười lên tiếng nói:
- A…ha ha…thanh niên này trùng tên với con của anh nha, Hải Trung…
- Hắn…
Đến lúc này đại não Diệp Hải Trung vẫn chưa kịp hồi phục lại, ngơ ngác nói:
- Hắn…hắn chính là con của tôi…
- Đương…
Chút may mắn còn sót lại trong lòng tan biến, chén rượu trong tay lão Phương rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Sắc mặt trắng nõn của lão Phương chợt đỏ lên, cảm giác thành tựu ngay lúc Diệp Hải Trung mở miệng xác nhận thanh niên trong ti vi của con của mình đã hoàn toàn tiêu tán.
Hắn ngơ ngác nhìn màn hình ti vi, nghe Lâm Đông Mai trình bày kế hoạch từ thiện, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm…điều này có thể sao?
Hắn không thể thừa nhận sự thật này, nhưng sau khi sự thật rành rành trước mặt, hắn cũng không có cách nào. Hắn dốc sức làm việc hơn tám năm mới có thể tạo được sản nghiệp hôm nay, mà Diệp Dương Thành, con trai lớn nhất của người bạn cũ Diệp Hải Trung thì sao?
Thanh niên kia nhiều lắm mới hơn hai mươi đi? Chạy nghiệp vụ hai năm, tự mình mở một xưởng nhỏ…Khi hắn hồi tưởng lại lời giới thiệu của Diệp Hải Trung khi nãy, trong tim vô số mùi vị, không nói được nên lời.
Một lần lấy ra ba trăm triệu làm từ thiện, người như vậy mở công ty còn là xưởng nhỏ sao? Nếu vậy còn gọi là xưởng nhỏ…như vậy công ty của hắn, của lão Phương hắn đây? Tính cái gì?
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn vợ chồng Diệp Hải Trung còn đang ngơ ngác nhìn vào màn hình ti vi, không biết mình có thể nói cái gì lúc này, khi hắn phát hiện niềm kiêu ngạo của mình đứng trước mặt con của người ta căn bản không là cái gì, hắn không biết mình còn có thể khoe khoang được gì nữa.
Vừa rồi hắn còn vênh váo nói, giúp con người ta một năm kiếm mười mấy hai mươi vạn…Hiện tại hồi tưởng lại, thật sự là buồn cười, con của người ta bỏ ra mấy trăm triệu làm từ thiện, trăm mấy hai trăm ngàn lại làm cái gì? Mời người ta ăn bữa cơm sao?
Nhất là khi hắn nghe được lời nói của Lâm Đông Mai, quỹ từ thiện Dương Thành đã hợp tác cùng hệ thống công an cả nước, đầu hắn càng cúi thấp hơn. Vợ chồng Diệp Hải Trung có lẽ còn chưa biết ý tứ ẩn chứa trong những lời này, nhưng lão Phương biết, còn phi thường rõ ràng.
Nếu như không có hậu trường cứng rắn, nếu không có thủ đoạn thông thiên…một xí nghiệp tư doanh, một quỹ từ thiện do tư nhân thành lập, dựa vào cái gì làm cho bộ công an hợp tác với anh đây? Có thể làm được trình độ này, chỉ đại biểu một loại ý tứ, chính là có hậu trường vô cùng mạnh mẽ!
- Đây…đây là con của tôi…
Vợ chồng Diệp Hải Trung cũng không biết cảm giác xấu hổ của lão Phương, vẻ mặt vẫn ngây dại nhìn màn hình ti vi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Kinh hãi, vui mừng, khiếp sợ…đủ loại cảm xúc xuất hiện trên mặt hai vợ chồng, hai người theo bản năng vươn tay siết chặt tay nhau, một loại cảm xúc tự hào dâng tràn trong lòng họ như sóng gió ngập trời, mạnh mẽ quay cuồng…
- Đây là con của tôi!
Diệp Hải Trung thấp giọng lẩm bẩm.
Mỗi người bất đồng đứng ở góc độ bất đồng, đối đãi sự tình cũng bất đồng, cho ra kết luận cũng hoàn toàn khác hẳn.
- Đây…đây là a Thành?
Tan việc về nhà dùng cơm xong, ngồi trong phòng khách xem ti vi, khi Trần Viễn Đông chứng kiến Diệp Dương Thành xuất hiện trên đài chủ tịch cuộc họp báo từ thiện, hắn sợ đến ngây người, sau thoáng ngẩn ra hắn quay phắt đầu rống to một tiếng:
- Ái Bình, em mau tới đây xem!
- Chuyện gì vậy?
Lý Ái Bình từ phòng bếp vươn đầu ra, liếc mắt nhìn chồng lại lau đôi tay ướt sũng vào tạp dề, vừa đi vừa kỳ quái nói:
- Xảy ra chuyện gì? Rống to như vậy.
- Em xem đi, mau nhìn đi.
Trần Viễn Đông chỉ vào Diệp Dương Thành trên màn hình ti vi, thần sắc khiếp sợ nói:
- Hắn…hắn là bạn của con mình, là Diệp Dương Thành đi?
- Đâu?
Lý Ái Bình ngây ra, sau đó nhìn lên ti vi, bà cũng ngây dại.
- Thật…thật đúng là hắn.
Lý Ái Bình thấy rõ Diệp Dương Thành đang nói chuyện trên đài chủ tịch, nhưng rất nhanh bà liền chú ý tới tình huống thật dễ bị người khác bỏ qua…
- Trời ạ!
Bà đột nhiên kêu lên kinh hãi, chỉ vào góc màn hình hô:
- Đây…đây không phải…
- Đó là…
Nghe được tiếng kinh hô của vợ, Trần Viễn Đông mới dời mắt nhìn qua một góc màn hình, sau đó toàn thân chấn động, thất thanh:
- Đó không phải là Ngô bí thư sao?
Bí thư thành ủy Khánh Châu Ngô Kiến Vinh lại xuất hiện trong cuộc họp báo, hơn nữa còn được an bài ở một góc không chớp mắt…
Trong nháy mắt Trần Viễn Đông có cảm giác hoa mắt choáng váng.
Thấy được Ngô Kiến Vinh, lại chú ý sang người khác, tự nhiên cũng thấy được nhiều khuôn mặt quen thuộc khác.
Chủ tịch thành phố, phó bí thư, phó chủ tịch thường vụ…có người bởi vì góc độ còn không thấy rõ ràng, nhưng đếm kỹ lại, vừa đúng mười một người.
Chẳng lẽ bạn thân của con trai mời dự cuộc họp báo, còn mời toàn bộ ủy viên thường ủy Khánh Châu đến tham dự?
Nghĩ tới đây, Trần Viễn Đông chợt nhớ tới con đường lên chức như yêu nghiệt của con mình…
Đột nhiên hắn hiểu được rất nhiều, cũng lý giải rất nhiều, những vấn đề trong dĩ vãng không thể giải đáp, lúc này đã có đáp án.
- Thằng bé Thiếu Thanh này, thật là có phúc…
Ánh mắt Trần Viễn Đông có chút mê ly, lẩm bẩm.