Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 587-2: Đại nhân vật khó lường (Hạ)




Vì chuyện người nhà bị đánh nhập viện, nổi trận lôi đình trực tiếp tìm đến đồn công an, đuổi việc một phó sở trưởng, nghe nói, trước khi phó sở trưởng kia mất việc, còn quỳ xuống cầu xin Diệp Dương Thành tha thứ.

Sau đó, chuyện càng làm người ta biết rõ tính cách tự bênh vực mình của Diệp Dương Thành, chính là sau khi vụ án Mã Thái Thái giết người xảy ra, nghe nói nguyên nhân gây ra chuyện này cũng bởi vì một bạn học cấp hai của Diệp Dương Thành sau khi lập gia đình, bị chồng ngược đãi và lừa gạt, cho nên, giận dữ vì hồng nhan, không chỉ thay Vương Tuệ Tuệ xả giận, cuối cùng còn khiến cả Chu gia nhà tan cửa nát.

Tuy nói chuyện này tồn tại quá nhiều tính ngẫu nhiên, nhưng cuối cùng cũng không cách nào loại bỏ nhân tố tự bênh vực mình của Diệp Dương Thành bên trong, nếu như không có Diệp Dương Thành ra mặt, vụ án của Mã Thái Thái cũng sẽ không chấm dứt, ba huynh đệ Chu gia cũng không thể tiếp nhận thẩm phán của luật pháp.

Căn cứ vào tình hình, ba huynh đệ Chu gia khẳng định là chết chắc, hơn nữa, khi vụ án này được xét xử, Chu gia cần phải bỏ ra một khoản tiền bồi thường rất lớn.

Những chuyện này chợt lóe lên trong đầu tên cảnh sát trẻ tuổi, theo như lời những người chứng kiến đã nói, nữ nhân bị con chó gắt gao áp trên mặt đất không thể nhúc nhích, trước đó đã dùng xe điện đâm vào một nữ nhân mang thai... Hơn nữa nhìn sắc mặt tựa sương lạnh của Diệp Dương Thành, hắn dù có ngốc, cũng biết Diệp Dương Thành muốn tới đây tính sổ.

Đối với nhân vật như vậy, hơn nữa nữ nhân kia cũng đúng là tự làm tự chịu... Tên cảnh sát trẻ tuổi hết sức tự nhiên lựa chọn bàng quan, chứ không phải đi ngăn chặn Diệp Dương Thành.

Trên đường cái số lượng người đến người đi, người vây xem cũng không ít, khi mọi người nhìn thấy Diệp Dương Thành quần áo dính đầy máu tươi quay trở về, nhất thời truyền ra từng đợt nghị luận, chỉ trỏ, rối rít suy đoán Diệp Dương Thành muốn làm gì?

Mà cử động của tên cảnh sát trẻ tuổi cùng mấy hiệp cảnh, càng làm cho những người vây xem có chút khó hiểu, người trẻ tuổi kia rõ ràng là muốn trở về báo thù, chuyện này rõ ràng cho thấy sẽ xảy ra chuyện náo loạn, tại sao những cảnh sát hiệp cảnh kia lại làm như không có chuyện gì, không chỉ quay mặt, ngay cả thân hình cũng xoay sang hướng khác, làm như không nhìn thấy người thanh niên dính đầy máu kia?

- Uông Uông...

Nhung Cầu giẫm lên người Chu Vệ Bình hơn hai giờ, nhìn thấy Diệp Dương Thành rốt cục trở lại, lập tức kêu lên hai tiếng, ngẩng cao đầu, sau đó rất vui vẻ vọt sang bên cạnh.

Diệp Dương Thành không thèm đưa mắt nhìn mấy tên cảnh sát và hiệp cảnh, trực tiếp đi tới trước mặt Chu Vệ Bình, ánh mắt hờ hững rơi xuống người nàng, thản nhiên nói:

- Để ngươi thất vọng rồi, Tuệ Tuệ và hài tử đều được bảo vệ, thật đáng tiếc, ngươi mất đi cơ hội báo thù cuối cùng rồi.

- Khụ... Khụ khụ...

Chu Vệ Bình bị Nhung Cầu đẩy ngã, đè ép lên ngực hơn hai giờ có chút buồn bực, nhưng sau khi nghe được lời nói của Diệp Dương Thành, nàng không nhịn được ho khan kịch liệt, giãy dụa ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn Diệp Dương Thành, Chu Vệ Bình lộ ra vẻ hết sức kích động:

- Ta... Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Theo người của Chu gia, mặc dù Vương Tuệ Tuệ là người khởi phát tất cả chuyện này, nhưng Diệp Dương Thành tuyệt đối là đồng lõa lớn nhất, nếu như không có Diệp Dương Thành chặn ngang một cước, chuyện này có thể sẽ được giải quyết nhẹ nhàng, nhưng có Diệp Dương Thành tham dự, Chu gia tựa hồ rất nhanh phải đối diện với bốn bức tường.

Cho nên, Chu Vệ Bình càng ghi hận Diệp Dương Thành, cộng thêm chuyện hôm nay, thù mới hận cũ cộng dồn lại, khiến cho hai mắt nàng bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi.

- Hi vọng ngươi có thể có cơ hội thành quỷ.

Diệp Dương Thành khẽ nheo hai mắt, bình tĩnh nhìn Chu Vệ Bình, nhẹ nhàng khoát tay về phía nàng:

- Đứng lên đi.

- Đứng... lên làm gì?

Chu Vệ Bình cũng không phải người ngu, hôm đó trước mặt cục trưởng phân cục công an, Diệp Dương Thành cũng dám vung tay, lúc này mặc dù ở trên đường cái người vây xem đông đảo, nhưng tâm tư của mọi người, đều là hướng về phía Diệp Dương Thành,

Diệp Dương Thành kêu nàng đứng lên là có ý gì? Chu Vệ Bình cho dù dùng bắp đùi nghĩ cũng có thể nghĩ ra, lúc này vừa lắc đầu, vừa dùng cả tay chân thối lui về phía sau...

- Thì ra ngươi còn biết sợ.

Chú ý tới cử động của Chu Vệ Bình, trên mặt Diệp Dương Thành thoáng lộ ra nụ cười mỉa mai, chỉ có điều khi hắn khẽ nhấc khóe miệng, tựa hồ nói rõ cho Chu Vệ Bình và những người vây xem, hiện tại hắn rất tức giận, vì vậy hậu quả... rất nghiêm trọng.

Diệp Dương Thành từng bước nhích tới gần Chu Vệ Bình, Chu Vệ Bình thì dùng cả tay chân, mặt đầy sợ hãi lui về phía sau.

- Nữ nhân nhà ngươi đúng là cho mặt không biết xấu hổ.

Bởi vì mẹ con Vương Tuệ Tuệ đã bình an, tức giận trong lòng Diệp Dương Thành cũng cắt giảm vài phần, nhưng tuyệt đối không đạt tới trình độ có thể làm cho hắn thả người, vừa nhích tới gần, vừa nói:

- Chu gia các ngươi có thể có kết quả hôm nay, căn bản là bởi vì Chu gia các ngươi đã làm ra chuyện ác quá nhiều, chuyện tới bây giờ còn không tự ngẫm lại mình, lại còn lớn lối lái xe điện ra đường muốn hành hung giết người.

Thanh âm của Diệp Dương Thành rất nhẹ, nhưng tựa hồ đều được tất cả mọi người ở đó nghe rất rõ ràng

Sau khi nghe được lời nói của Diệp Dương Thành, một số người biết vụ án của Chu gia lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra nữ nhân giống như kẻ điên này, là người của Chu gia, như vậy... người phụ nữ có thai lúc trước bị cô ta dùng xe điện đụng ngã xuống đất, chính là Vương Tuệ Tuệ nghe nói bị gạt tiền và tình cảm?

- Trước đó ta cho rằng vụ án của Chu gia đã chấm dứt rồi, cho dù các ngươi không nghĩ lại, cũng không nên làm ra chuyện khiến người ta tức giận, nhưng bây giờ xem ra, là ta sai lầm rồi...

Sau khi Diệp Dương Thành ép Chu Vệ Bình không thể lui về phía sau, mới dừng lại, nhẹ hít vào một hơi:

- Đối với hạng cặn bã giống như ngươi, không nên dùng ánh mắt đối đãi với phái nữ bình thường nhìn ngươi...

- A... Ngươi muốn làm gì?

Diệp Dương Thành đột nhiên khom lưng níu lấy cổ áo Chu Vệ Bình, trong tiếng thét chói tai Chu Vệ Bình bị trực tiếp kéo lên trên mặt đất.

- Không muốn làm gì.

Diệp Dương Thành khẽ mỉm cười:

- Chẳng qua trước khi cho ngươi vào nhà ta, để ngươi nhớ lâu một chút...

- Bốp.

Thanh âm bạt tai vang lên giòn tan trên đường cái.

Năm phút sau...

- Mang về thẩm vấn đi, giết người không thành, chuyện này không nhỏ đâu.

Diệp Dương Thành vỗ vỗ tay, quay đầu lại nói với tên cảnh sát trẻ tuổi đứng bên cạnh:

- Được rồi, cứ như vậy đi.

- Dạ dạ dạ, ngài đi thong thả...

Nghe được câu nói của Diệp Dương Thành, tên cảnh sát trẻ tuổi dĩ nhiên biết mình nên làm như thế nào, lập tức cười luôn miệng đáp ứng, cho đến khi Diệp Dương Thành mang theo Nhung Cầu rời khỏi tầm mắt của hắn, hắn mới xoay người sang chỗ khác, nhẹ hít vào một hơi:

- Thảm, quá thảm.