Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 508-2: Ân điển của thần, vô hạn vô biên (Hạ)




Lưu Khải Chương không phải người ngu ngốc, nhìn tình huống quỷ dị như thế, hắn đã có suy đoán đại khái, nhưng suy đoán này dù chính bản thân hắn cũng không thể tin được.

Hoa Hạ, có một vị thần tiên trấn thủ sao…trời ạ, sao mình lại có ý niệm hoang đường như vậy trong đầu? Thần tiên…có thể tồn tại sao? Hắn đi theo sau Đường Quốc Nghiệp, có chút bối rối ngẫm nghĩ.

- Phúc trạch muôn dân vạn vật Hoa Hạ, ân điển thần minh vô hạn vô biên, chúc mừng người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách hoàn thành một vòng hành động thần quyến, dương thiện thần quốc, phúc trạch thần dân, đạt được công đức huyền điểm +60000000, thần nguyên +500000, thỉnh người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách không ngừng cố gắng, giải quyết thiên tai, phúc trạch thần quốc muôn dân.

Ngay khi Diệp Dương Thành hoàn thành xong một vòng mưa cuối cùng tại Vân Nam, hoàn toàn giải quyết xong đại thiên tai ở tây nam cùng hoa đông, một giây sau lại một dòng nêu lên hiện ra trong đầu của hắn.

Làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, tuy ban đầu hắn đã dự liệu mình giải quyết đại thiên tai cho cả trăm triệu người, sẽ nhận được công đức huyền điểm xa xỉ, nhưng đánh chết hắn cũng không tưởng được chỉ nỗ lực chưa đầy nửa ngày thời gian, lại đổi về tròn sáu ngàn vạn công đức huyền điểm.

Muốn thăng lên thần cách cấp mười một, cần tới 436000000 công đức huyền điểm, khấu trừ số điểm hắn đã có, hắn còn cần hơn hai trăm triệu công đức huyền điểm mới có thể hoàn thành thăng chức, mà bây giờ chỉ mới nửa ngày thời gian ngắn ngủi…

Sáu ngàn vạn công đức huyền điểm đã vào túi, trực tiếp tiến càng gần giới hạn thăng cấp.

Tại Hoa Hạ hàng năm đều có các loại thiên tai lớn nhỏ phát sinh, lần này chỉ là một lần đại hạn hán cùng nạn lụt, nếu tiếp theo diện tích thiên tai càng lớn hơn một chút, tình huống nghiêm trọng hơn một chút…chẳng phải hắn sẽ thu được càng nhiều công đức huyền điểm sao?

Trong đầu suy nghĩ vấn đề này, tâm tình Diệp Dương Thành phức tạp tới cực hạn.

Một mặt hắn quả thật không muốn nhìn thấy địa phương nào phát sinh tai họa, nhưng một mặt khác đáy lòng hắn như có một thanh âm của ma quỷ đang cầu nguyện, tai nạn nhanh chóng buông xuống đi…

Loại ý tưởng mâu thuẫn này làm Diệp Dương Thành không nhịn được nhíu mày, vừa vặn lúc này một cỗ chân khí thanh lương từ trái tim truyền ra, lao thẳng tới đại não Diệp Dương Thành.

Bị cỗ chân khí thanh lương tràn qua não bộ, thân hình Diệp Dương Thành lâm vào rung lên…

- Thanh trừ tâm chướng của người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách, tiêu hao công đức huyền điểm…

Cửu Tiêu Thần Cách không chút khách khí nêu lên.

Nhìn thấy nêu lên, Diệp Dương Thành theo bản năng đưa tay sờ sờ chóp mũi của mình, bật cười lớn, là chính bản thân hắn tự chui vào ngõ cụt, hết thảy…thuận theo tự nhiên đi!

Suốt nửa ngày thời gian dùng khống chế năng lượng nguyên tố nơi nơi cứu tế, hiện tại Diệp Dương Thành thật sự uể oải tinh thần, thoát khỏi tâm chướng, thần sắc thoải mái đứng dậy, vươn vai, sau đó mang dép xoay người vào phòng ngủ.

Nhưng trước khi nghỉ ngơi hắn cần liên hệ với Viên Đình Đình, xác định chuyện mình dặn nàng phải làm đã hoàn thành xong hay chưa.

Ngồi xuống giường, Diệp Dương Thành xây dựng tâm linh liên lạc, trực tiếp hỏi:

- Tìm được bao nhiêu nơi cửu âm?

Cửu Âm Địa là nơi lệ quỷ sinh ra, cũng là nhân tố mấu chốt quyết định số lượng thần sử của Diệp Dương Thành, đối với việc tìm kiếm nơi cửu âm, hắn thật sự dốc hết sức.

Từ khi Viên Đình Đình trở thành thần sử dưới tay hắn, một mình bôn ba tìm kiếm, chứng thật là vất vả.

Lúc này Viên Đình Đình đang đứng trên trời cao hơn bảy trăm thước nhìn xuống khu rừng bên dưới, đáp:

- Bẩm báo chủ nhân, Đình Đình đã tìm được ba nơi cửu âm, hiện tại…

Tạm dừng một lát, khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua khu núi rừng âm trầm bên dưới, nàng nói tiếp:

- Đình Đình đang truy kích một con lệ quỷ tác loạn người đời, nơi này, hình như…

- Kiệt kiệt khặc…nữ oa thật khá!

Không đợi Viên Đình Đình nói hết lời, một trận tiếng cười quái dị âm trầm khủng bố cũng đã rơi vào trong tai của nàng.

Nghe tiếng cười quái dị kia, sắc mặt Viên Đình Đình khẽ biến, theo bản năng bày ra tư thế phòng ngự trên không trung…

Ngay một giây sau, hơn mười đạo khí thể u tối đột nhiên xuất hiện chung quanh Viên Đình Đình, trực tiếp phong tỏa toàn bộ đường lui của nàng, vô luận nàng muốn phá vây theo hướng nào cũng sẽ bị ba con lệ quỷ cùng tập kích.

Đúng vậy, từ mười mấy đạo khí thể u tối bắt đầu xuất hiện, Viên Đình Đình đã nhìn ra chân tướng, hơn mười con lệ quỷ, hơn nữa còn là lệ quỷ thật cường đại.

Vẻ mặt biến thành ngưng trọng, Viên Đình Đình cũng không phát hiện con lệ quỷ làm loạn thế tục ở trong này, nói cách khác, hơn mười con lệ quỷ trước mắt cũng không phải toàn bộ thực lực của đối phương.

Phát hiện này làm cho Viên Đình Đình có chút kinh hãi, ở trong rừng rậm xa rời thế tục, không ngờ còn có nhiều lệ quỷ như thế? Hay là, nơi này là nơi ẩn nấp của các lệ quỷ?

Phải biết rằng, tuy điều kiện sinh ra lệ quỷ thập phần hà khắc, nhưng trong một trăm oan quỷ chỉ có một hai con lệ quỷ sinh ra đi? Ngoài ra còn có một lần năm mươi năm tai họa, năm mươi năm, cả Hoa Hạ lớn như vậy, suốt năm mươi năm lệ quỷ sinh ra đã đi đâu?

Giải thích duy nhất chính là sau khi lệ quỷ báo thù, đều tìm địa phương ẩn trốn, suốt năm mươi năm thời gian nói dài không dài nói ngắn không ngắn, trong phạm vi cả nước sinh ra gần ngàn lệ quỷ, đây là chuyện thập phần bình thường, mà bây giờ Viên Đình Đình vì truy tung con lệ quỷ làm loạn kia, lại tìm được địa điểm mà lệ quỷ ẩn giấu…

Vừa nghĩ đến khả năng này, tâm tình Viên Đình Đình liền kích động khó thể ức chế, Diệp Dương Thành dặn dò nàng đi tìm nơi cửu âm, chẳng phải có mục đích tìm kiếm càng nhiều lệ quỷ sinh ra, sau đó gia tăng số lượng thần sử thủ hạ sao? Những lệ quỷ trước mắt đều là thần sử tương lai có sẵn ah!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt ngưng trọng của Viên Đình Đình đều biến mất, đổi lại vẻ mặt ý cười nghiền ngẫm, ngước mắt nhìn về hướng lệ quỷ phát ra tiếng cười quái dị, trên vầng trán lộ vẻ nhẹ nhàng.

Tuy rằng hiện tại nàng chỉ là nhất giai thần sử, còn chưa đạt tới mức được xem trọng như nhóm người Dương Đằng Phi, nhưng nhất giai thần sử cũng không phải kẻ yếu, hơn mười con lệ quỷ trước mắt tuy thực lực không tầm thường, nhưng Viên Đình Đình không xem bọn hắn vào trong mắt.

Vươn vai một chút, Viên Đình Đình khoát tay nói:

- Chỉ bằng mấy người các ngươi còn chưa phải là đối thủ của ta, còn có bao nhiêu người giúp đỡ đều kêu đi ra.

- Nữ oa nho nhỏ tuổi không lớn, khẩu khí không nhỏ.

Một đạo sương mù màu xám đậm đột nhiên từ dưới rừng rậm nhảy lên, chỉ trong nháy mắt một gã lệ quỷ hơn ba mươi tuổi đã ngưng hình gần như thực chất xuất hiện trong tầm mắt Viên Đình Đình.

Chỉ thấy hắn khoát tay cho nhóm lệ quỷ tản ra, sắc mặt âm trầm nhìn Viên Đình Đình, ngữ khí bất thiện:

- Không biết thủ hạ của ta rốt cục đã làm gì, lại làm cho ngươi một đường đuổi giết hơn trăm dặm, nếu không có âm nguyên hộ thân của bổn vương duy trì, hắn đã bị ngươi truy đến hồn phi phách tán, hôm nay nếu ngươi không cấp công đạo cho bổn vương, đừng trách bổn vương lạt thủ tồi hoa, không lưu mặt mũi.