Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 444: Một câu đánh thức người trong mộng




Trong ấn tượng của Diệp Dương Thành thì lúc Triệu Dung Dung chuyển thành lệ quỷ tốn hơn mười ngày, sao lần này chỉ vài ngày đã thuận lợi hoàn thành chuyển hóa?

Diệp Dương Thành ngẫm nghĩ, sau đó không hỏi tiếp. Diệp Dương Thành chợt nhớ lúc trước Triệu Dung Dung chuyển hóa lệ quỷ thì âm lực trong mảnh đất cửu âm kia rất ít ỏi, lại có rất nhiều nhân tố bên ngoài vướng víu, nàng thuận lợi chuyển hóa thành lệ quỷ đã là ông trời phù hộ.

Một trăm hai mươi haiquỷ hồn sát thủ có thể nhanh chóng hoàn thành chuyển hóa lệ quỷ là vì âm lực trong mảnh đất cửu âm này dồi dào, lại không có âm linh tập kích quấy rối, có Viên Đình Đình thần sử nhất giai canh chừng, tùy thời điều chỉnh tiết tấu hấp thu âm lực của bọn họ. Tổng hợp lại tất cả, tốc độ nhanh chóng cũng là bình thường.

Diệp Dương Thành hiểu biết những tình huống này xong hắn biết chỗ này tạm thời không cần hắn nhúng tay. Diệp Dương Thành gật đầu, không đi xuống xem Viên Đình Đình và đám quỷ hồn đang chuyển thành lệ quỷ. Diệp Dương Thành xoay người, vèo một tiếng biến mất tại chỗ, chớp mắt đã xuất hiện trên đường núi nhỏ cách mấy trăm thước, lại chợt lóe, không còn bóng dáng.

Sáu giờ sáng, Diệp Dương Thành một tay cầm túi bánh bao hấp nhỏ, một tay cầm chén sữa đậu nành thơm ngon xuất hiện trước cửa một khách sạn Lộc Thịnh khu Khánh Châu thị. Diệp Dương Thành vào khách sạn, đăng ký phòng tại quầy, cầm thẻ cửa phòng đi lên lầu sáu.

Đó là một căn phòng loạit king, rọng hơn tám mươi thước vuông. Diệp Dương Thành ngồi trên sofa ăn bánh bao, uống đậu nành, đôi khi nhíu mày có lúc lại giãn ra chứng minh tâm tình của hắn phức tạp.

Đến bảy giờ rưỡi, chuông cửa reo vang, Diệp Dương Thành không tỏ vẻ định đứng lên mở cửa.

Diệp Dương Thành mỉm cười nói:

- Cửa không đóng, vào đi.

Cánh cửa bị đẩy ra, một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi bảy, tám tuổi nhanh chóng đi vào. Nam nhân trung niên xoay người khép cửa phòng, vụt xoay người quỳ trước mặt Diệp Dương Thành.

Nam nhân trung niên cung kính nói:

- Lâm Lập kính chào chủ nhân, thỉnh an chủ nhân.

Nam nhân trung niên này chính là Tống Lâm Lập bám xác Ngô Kiến Vinh thư ký thị ủy Khánh Châu thị.

- Ha ha, đứng dậy đi.

Diệp Dương Thành giơ tay lên nói:

- Ngồi đi.

Đã lâu Tống Lâm Lập không gặp Diệp Dương Thành, bây giờ gặp lại nên tâm tình của gã hơi kích động.

Tống Lâm Lập lại cong lưng cung kính nói:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Tống Lâm Lập ngồi xuống sofa khác bên cạnh Diệp Dương Thành, mông chỉ dính ghế một, hai phần. Về lễ tiết Tống Lâm Lập thực hiện rất chu đáo.

Diệp Dương Thành bưng tách trà đặt trước mặt lên, uống một hớp, tùy ý hỏi Tống Lâm Lập:

- Lúc đến có bị ai nhận ra không?

Diệp Dương Thành tùy ý hỏi nhưng Tống Lâm Lập không dám quá tùy tiện, người chưa đứng lên, gã hơi khom lưng hướng hắn.

Tống Lâm Lập cung kính nói:

- Chủ nhân, trên đường đi tiểu phó luôn thay đổi khuôn mặt mình, trừ người cực kỳ quen thuộc khuôn mặt của tiểu phó ra, người bình thường không nhận ra được.

Diệp Dương Thành biết chắc Tống Lâm Lập sẽ không ngốc nghênh ngang chạy tới gặp hắn, Diệp Dương Thành hỏi câu đó là để trò chuyện thoải mái. Tống Lâm Lập trả lời nghiêm túc làm Diệp Dương Thành mất hứng thú, hắn nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.

Diệp Dương Thành không nói chuyện, Tống Lâm Lập làm người hầu càng không dám lên tiếng. Tống Lâm Lập cẩn thận ngồi trên sofa cùng Diệp Dương Thành chờ một người đến.

Sau khi Tống Lâm Lập vào phòng khách sạn mười phút sau cửa phòng khép hờ lại bị đẩy ra. Người vào là một lão nhân khoảng năm mươi lăm, sáu tuổi, cách ăn mặc không bắt mắt.

Trông thấy Diệp Dương Thành, lão nhân cúi đầu vái:

- Hình Tuấn Phi kính chào chủ nhân, thỉnh an chủ nhân.

- Đứng dậy ngồi xuống.

Diệp Dương Thành nhìn lão nhân gầy lùn trước mắt, không cách nào liên tưởng đó là thư ký thị ủy địa cấp. Làm Diệp Dương Thành buồn cười là thể xác hiện nay rất hợp với bộ dạng, khí chất của thanh âm.

Hình Tuấn Phi không cẩn trọng như Tống Lâm Lập, nghe Diệp Dương Thành kêu thì cười đáp, đứng lên đi hướng sofa.

Hình Tuấn Phi hỏi:

- Chủ nhân, lại có hành động lớn gì sao?

Diệp Dương Thành nửa cười nửa không liếc Hình Tuấn Phi:

- Ngươi nhìn ra?

Diệp Dương Thành tự gật gù nói:

- Đúng vậy! Có một số chuyện cần giải quyết, ngồi đi, chờ người đến đông đủ rồi ta sẽ nói cho các ngươi biết lần này cần làm gì.

- Tuân lệnh chủ nhân!

Hình Tuấn Phi biểu hiện nhẹ nhàng nhưng không có nghĩa là lão dám hỏi tới. Diệp Dương Thành tạm thồi không định nói thì Hình Tuấn Phi đành cố kiềm nén, cười ngượng ngùng ngồi xuống kế bên Tống Lâm Lập, im lặng.

Hơn một tiếng sau đó, thư ký chính pháp ủy tỉnh Vương Minh Kỳ, chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Đường Thái Nguyên, thị ủy Hàng Châu thị Ngô Chấn Cương, thư ký thị ủy Cù Hằng thị Sở Minh Hiên, thị trưởng Hồ Châu thị Trương Ngọc Thiến, thư ký thị ủy Lệ Hải thị Triệu Dung Dung, phó thị trưởng Ninh Ba thị Tiểu Thương Ưu Tử lần lượt chạy tới khách sạn.

Đây là lần đầu tiên Diệp Dương Thành tụ tập đám người lại kể từ khi hắn phái bọn họ đi khắp nơi. Diệp Dương Thành nhìn mười linh sử ban đầu đi theo bên mình nay là thần sử nhất giai, hắn bỗng xúc động muốn điều động bọn họ trở về bên cạnh mình.

Trước kia không đủ thuộc hạ nên cuối cùng Diệp Dương Thành thành tư lệnh quang can, nhưng giờ thì không giống, có một trăm hai mươi hai thành viên dự bị linh phó quân trong mảnh đất cửu âm, hắn có thể triệu tập các thần sử về.

Huống chi còn chưa tới năm ngày là thần tù giả sẽ trốn khỏi không gian thần cấm, Diệp Dương Thành không nắm chắc thuận lợi giải quyết bọn họ sau khi ra khỏi không gian thần cấm.

Theo phong cách trước kia của thần tù giả, chờ hai người ra khỏi không gian thần cấm lỡ như Diệp Dương Thành không giữ chân chúng lại được, xung đột sẽ lại leo thang. Trong thế cục này bên cạnh không có mấy trợ thủ đắc lực làm sao được?

Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành tạm gác chuyện muốn nói sang một bên, mở miệng hỏi:

- Sau khi các ngươi rời khỏi hân xác mình bám vào thì có cách nào khiến linh phó mới nhập xác không?

Diệp Dương Thành nói câu đầu tiên làm mười thần sử nhất giai đang ngồi mắt sáng rỡ, người phản ứng nhanh nhất là Triệu Dung Dung.

Triệu Dung Dung nói:

- Chủ nhân, chỉ cần chúng ta dùng nửa thán tẩm bổ thể xác hiện tại, tránh cho mất đi linh hồn khống chế dẫn đến thể xác nhanh chóng mục rữa thì về mặt lý luận hoàn toàn có thể.

- Dung Dung nói đúng.

Hình Tuấn Phi nói tiếp:

- Nhưng quá trình chuyển hoán linh hồn không thể kéo dài quá lâu, tối đa khoảng ba giây. Trong quá trình chuyển dời nếu có gì ngoài ý muốn thì thể xác sẽ nhanh chóng biến chất không dùng lại được.

- Vấn đề quan trọng nhất không phải mấy cái này.

Sở Minh Hiên nhíu mày nói:

- Chủ nhân, nếu bây giờ chúng ta giao thể xác cho linh sử mới điều khiển, mà linh sử mới không thể có được ký ức nào từ thể xác. Tức là dù khống chế thể xác thì không biết chính mình có thể làm cái gì, nên làm cái gì, thói quen cái gì, lời ăn tiếng nói thế nào. Sơ sẩy một cái là...

Sở Minh Hiên đã nói rất thẳng thừng, mọi người hiểu lão bảo 'sơ sẩy' là ý gì. Hy vọng mới nhen nhóm lên trong lòng mọi người lại vụt tắt.

Diệp Dương Thành cũng thấy khó xử.