Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 406-1: Đây mới là chuyện nam nhân nên làm (Thượng)




Nghe La Quang Kỳ nói xong Đường Quốc Nghiệp không gật đầu hay lắc đầu, thật tự nhiên nhìn hướng Hàn Thái Bình lộ vẻ suy tư.

- Vậy lão Hàn thì sao?

Đường Quốc Nghiệp dò hỏi:

- Ngươi có cái nhìn thế nào với bọn họ? Nói ra nghe thử.

Hàn Thái Bình không đầu không đuôi nói một câu:

- Đám dị nhân này rất lợi hại.

Hàn Thái Bình im lặng hơn mười giây sau tiếp tục bảo:

- Bọn họ có thể làm được rất nhiều điều chúng ta không thể. Căn cứ quân Mỹ ở căn cứ hải quân, quân diễn 'rửa nhục' Nhật Bản. Bọn họ có thể nhẹ nhàng làm được những chuyện chúng ta thậm chí không thể tưởng tượng.

Câu này tràn đầy ẩn ý, Đường Quốc Nghiệp chưa kịp nói gì thì La Quang Kỳ đã nhướng đuôi màylên cao.

La Quang Kỳ hỏi:

- Lão Hàn, ngươi nói câu đó là sao?

Đường Quốc Nghiệp cũng nghe hiểu Hàn Thái Bình có ẩn ý, vẫn không vui không giận, bộ dáng hiền hòa nói:

- Nơi này chỉ có ba người chúng ta, đừng nửa nói nửa giấu như bình thường nữa. Có lời gì ngươi cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.

Hàn Thái Bình nhìn Đường Quốc Nghiệp, La Quang Kỳ, hít sâu một hơi, ngón tay phải nhẹ gõ mặt bàn có tiết tấu.

- Đường thư ký, lão La.

Hàn Thái Bình nhỏ giọng nói:

- Các người không cảm thấy lực lượng này quá cường đại sao? Thậm chí đã vượt qua điểm mấu chốt của chúng ta. Nếu để mặc đám dị nhân nay tự do... Từ xưa đến nay không thiếu chuyện dùng võ vi phạm lệnh cấm.

Ý kiến của Hàn Thái Bình xung đột với La Quang Kỳ, nghe lời Hàn Thái Bình nói làm La Quang Kỳ biến sắc mặt.

- Lão Hàn, ngươi...

La Quang Kỳ định nói gì nhưng bị Hàn Thái Bình phẩy tay ngăn lại, ra hiệu bình tĩnh nghe nói tiếp.

Hàn Thái Bình hít sâu:

- Ta không nói đâu xa, chỉ tính những gì đám dị nhân ở tỉnh Chiết Giang làm. Bây giờ trong cục tình báo chất đống vụ án của bọn họ nhiều đến mức đủ làm cái giường.

Hàn Thái Bình đứng lên nói:

- Đúng vậy! Những người bị bọn họ giết chết là chết chưa hết tội, thậm chí có nhiều tên cặn bã đáng bị thiên đao vạn quả. Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, kết quả dung túng thường là được một tấc lại muốn tiến một thước, cuối cùng rối loạn đến nông nỗi không thể giải quyết. Với cá hân ta thì rất phục những gì bọn họ làm, nhưng là người lãnh đạo quốc gia, ta tuyệt đối không cho phép có lực lượng như vậy làm bậy trong dân gian.

La Quang Kỳ gắt giọng hỏi:

- Vậy ngươi muốn sao?

La Quang Kỳ không chấp nhận ý kiến của Hàn Thái Bình rồi lại không có lý do phản bác. La Quang Kỳ thở hồng hộc, đứng dậy, mắt trợn trừng Hàn Thái Bình.

Hàn Thái Bình cũng nhìn thẳng mắt La Quang Kỳ:

- Hạn chế, phải làm ra hạn chế!

Giọng điệu Hàn Thái Bình cực kỳ kiên quyết:

- Cứ để mặc bọn họ tiếp ụtc thế này thì sớmm uộn gì có ngày không thể giải quyết. Võ có thể loạn kỷ, những dị nhân bị bọn họ giết là chứng minh tốt nhất.

- Hạn chế...

La Quang Kỳ đang định phản bác chợt nghĩ đến điều gì, nở nụ cười kỳ bí hiểm nhàn nhã ngồi xuống.

- Ngươi lấy cái gì hạn chế? Ngươi biết bọn họ là ai sao?

Biểu tình kiên quyết đông trên mặt Hàn Thái Bình:

- A...

Hàn Thái Bình như gà trống đá thua, ủ rũ ngồi xuống, cười khổ nói:

- Không biết.

- Ta đồng ý đề nghị của lão Hàn.

Đường Quốc Nghiệp mở miệng nói:

- Tuy bây giờ chúng ta không biết bọn họ là ai, có bao nhiêu người, thậm chí không rõ bọn họ là nam hay nữ già hoặc trẻ. Nhưng cái gọi là đi ở bờ sông làm sao không ướt giày? Chỉ chờ bọn họ lộ mặt, ta đồng ý đề nghị của lão Hàn, phải hạn chế bọn họ lại, ít ra không thể tiếp tục muốn làm gì thì làm.

- Làm sao hạn chế?

La Quang Kỳ không cãi, ngồi chễm chệ trên ghế của mình, cười tủm tỉm nhìn Đường Quốc Nghiệp:

- Giống lần trước thất bại sao?

Đường Quốc Nghiệp lắc đầu chỉ vào hồ sơ trên bàn, nói:

- Lần này không cần chuyên môn thành lập tiểu tổ dị nhân, trực tiếp xếp vào trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên. Các người cũng biết năng lực của Phó lão.

Các cao tầng biết bí mật của Phó Diệc Chi, chỉ vài người là biết kỹ càng hơn. Mặt ngoài thân phận của Phó Diệc Chi rõ ràng, năm nay ba mươi tám tuổi, quê ở sơn thôn Hà Nam, sau khi thức tỉnh năng lực dị hóa thì vào quân đội, sau đó từng tầng thăng lên đến trung tướng, trở thành quan to nắm giữ quyền lực quân đội.

Có thể nói lý lịch của Phó Diệc Chi rất rõ ràng, làm người ta không nghi ngờ thân phận của gã là thật hay giả. Trong mắt đa số người biết thânp hận giả thì cho rằng Phó Diệc Chi là người may mắn có năng lực dị hóa.

Vài thủ trưởng gốc bự mới biết Phó Diệc Chi đã sống mấy trăm tuổi. Trong bí mật ngay cả tổng thư ký Đường Quốc Nghiệp sẽ gọi Phó Diệc Chi là Phó lão, mặc dù bề ngoài trông gã mới ba mươi mấy tuổi.

Mắt Hàn Thái Bình sáng rực:

- Giao đám dị nhân này cho Phó lão quản lý?

Hàn Thái Bình gật đầu khen:

- Đúng là cách tốt. Bây giờ Phó lão còn ở Chiết Giang sao?

- Đúng vậy! Phó lão nói một ngày không tìm được đám dị nhân Chiết Giang là ngày đó không rời khỏi Chiết Giang.

Đường Quốc Nghiệp gật đầu, nói:

- Trừ phi xảy ra chuyện quan trọng, nếu không Phó lão sẽ không rời đi. Hơn nữa Phó lão đi đâu làm việc cũng như nhau, có Phó lão tọa trấn Chiết Giang thì ta yên lòng hơn.

Nếu Đường Quốc Nghiệp biết Phó lão bọn họ nói kêu Diệp Dương Thành là phụ thần thì có hộc máu không? Nếu bọn họ biết Phó Diệc Chi không rời khỏi tỉnh Chiết Giang chủ yếu là chờ Diệp Dương Thành tùy thời điều khiển, dàn xếp một số vấn đề ngoài sáng cho hắn thì có khi nào bọn họ choáng váng bị đưa vào bệnh viện không?

Đề tài trong phòng họp dần nhẹ nhàng hơn, bỗng cánh cửa phòng họp bị gõ.

Cốc cốc cốc!

Bên ngoài vang giọng Lưu Khải Chương, bí thư của Đường Quốc Nghiệp:

- Tổng thư ký, Phó chủ nhiệm đưa tư liệu mới đến.

Đường Quốc Nghiệp, La Quang Kỳ, Hàn Thái Bình đang họp cùng sửng sốt.

- Tư liệu mới?

Đường Quốc Nghiệp gật đầu, nói:

- Đưa vào đi.

Cửa lặng lẽ mở ra, một nam nhân mặc đồ tây đen cầm túi hồ sơ đi vào phòng họp. Nam nhân mặc đồ đen không nói nhiều, chỉ cười gật đầu với La Quang Kỳ, Hàn Thái Bình, đặt túi hồ sơ xuống rồi xoay người đi.

La Quang Kỳ, Hàn Thái Bình, Đường Quốc Nghiệp đã quen việc này. Chờ Lưu Khải Chương đi ra, La Quang Kỳ sốt ruột cầm túi hồ sơ lên, mở dây khóa ngay trước mặt Hàn Thái Bình, Đường Quốc Nghiệp, rút tài liệu bên trong ra. Dần dần mặt La Quang Kỳ từ vẻ hoảng sợ biến thành kính nể.

La Quang Kỳ cười phá lên:

- Hết giận, lần này càng hả giận hơn!

Nghe La Quang Kỳ cười to, Đường Quốc Nghiệp và Hàn Thái Bình liếc nhau.

Hàn Thái Bình hỏi:

- Đó là cái gì?

La Quang Kỳ cười nói:

- Các người tự xem đi.

La Quang Kỳ đưa tài liệu đến trước mặt Đường Quốc Nghiệp, than thở:

- Đây mới là chuyện nam nhân nên làm.

Đường Quốc Nghiệp lạ lùng liếc La Quang Kỳ, nhận tài liệu xem kỹ. Biểu tình Đường Quốc Nghiệp đông lại, vội vàng nhìn tiếp.