Diệp Dương Thành điều khiển con ong vàng nhảy lên nhảy xuống biểu thị gật đầu, nói tiếp:
- Đương nhiên là thật, các người đừng ở lại trên thế gian nữa, hãy đầu thai đi, ngoài ra...
Giọng nữ trong trẻo trở nên hoang mang:
- Mẫu thân của ta đã đi.
Thanh âm nhẹ nhàng truyền vào tai Diệp Dương Thành:
- Phụ thân của ta bị người Nhật Bản đánh chết rồi... Mới rồi ta... Ta muốn đi cùng mẫu thân nhưng ta không chui vào được, không chui vào được, hu hu...
Tiếng nức nở thê lương quanh quẩn bên tai Diệp Dương Thành.
Nghe nữ quỷ nói, lòng Diệp Dương Thành máy động hỏi:
- Nàng là dị nhân?
Nữ quỷ nức nở hỏi:
- Dị nhân là cái gì?
Diệp Dương Thành ngần ngừ:
- Tức là...
Một lát sau Diệp Dương Thành giải thích rằng:
- Là người nắm giữ năng lực người bình thường không nên có.
Nữ quỷ tiếp tục khóc:
- Hu hu...
Nữ quỷ nghẹn ngào nói:
- Vậy có... Có thể thấy... Thấy ánh sáng trắng trong không khí người khác không thấy có tính không?
Diệp Dương Thành ngây người:
- Ánh sáng trắng người khác không thấy?
Diệp Dương Thành không quá chắc chắn nói:
- Có lẽ tính.
- Ngươi... Ngươi nói sẽ trả thù cho ta và mẫu thân...
Nữ quỷ khóc một lúc sau ấp úng nói:
- Ta... Ta không thể nhúc nhích...
- Tại sao?
Diệp Dương Thành khó hiểu hỏi:
- Tại sao không thể nhúc nhích?
Nữ quỷ khóc nói:
- Bởi vì... Bởi vì ta trông thấy nhiều ánh sáng trắng... Bay... Bay hướng kia... Ta... Hu hu... Ta mà nhúc nhích là nó kéo ta qua... Hu hu...
Trong phút chốc Diệp Dương Thành không hiểu ra sao. Thiếu nữ này giống dị nhân nhưng chỉ có thể thấy ánh sáng trắng làm đầu óc Diệp Dương Thành lơ mơ, nhưng nếu đã phát hiện ra nàng thì hắn quyết cứu. Xem tình huống bây giờ của thiếu nữ thì Diệp Dương Thành rất có cơ may thu nàng làm linh phó được.
Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành mở miệng hỏi:
- Nàng có dự định gì tiếp theo? Ở lại đây sao?
Nữ quỷ rất sợ hãi, vội lắc đầu phủ định:
- Không... Đừng!
Nữ quỷ bổ sung thêm:
- Nhưng ta... Ta không thể nhúc nhích...
Diệp Dương Thành trầm ngâm nói:
- Muốn kéo nàng qua...
Bỗng mắt Diệp Dương Thành sáng lên:
- Mảnh đất cửu âm!
Nữ quỷ khó hiểu hỏi:
- Cái gì là mảnh đất cửu âm?
Diệp Dương Thành không biết nên giải thích mảnh đất cửu âm như thế nào cho nữ quỷ:
- Đó là... Là nơi kỳ lạ có thể lôi kéo âm lực trong phạm vi mấy vạn km lại gần.
Bản thân Diệp Dương Thành cũng hiểu biết rất ít về mảnh đất cửu âm, hắn chỉ nghe Triệu Dung Dung từng nói một lần.
Nếu mảnh đất cửu âm trông thấy âm lực bị mảnh đất cửu âm lôi kéo thì phải chăng nàng có thể đi theo những âm lực này tìm đến mảnh đất cửu âm?
Vừa nghĩ đến khả năng này là tâm tình Diệp Dương Thành rất kích động, nếu xác định có thể làm thì hắn sẽ ném linh hồn vài người bình thường vào mảnh đất cửu âm, chờ bọn họ hoàn thành chuyển hóa lệ quỷ sau đó ra tay thu làm linh phó.
Diệp Dương Thành đã sớm nghĩ ra cách này, có hỏi Triệu Dung Dung. Theo Triệu Dung Dung nói thì mảnh đất cửu âm giúp nàng chuyển hóa thành lệ quỷ trước khi Triệu Dung Dung tiến vào chuyển hóa thì âm lực bị tiêu hao hơn phân nửa. Sau khi Triệu Dung Dung hoàn thành chuyển hóa, bên trong còn sót lại một ít âm lực bị nàng hao hết sạch, muốn chuyển hóa thành lệ quỷ nữa cần tích lũy thêm mấy năm.
Diệp Dương Thành vốn cho rằng cách này tạm ngừng tại đây, ai ngờ có bước ngoặc mới.
Mảnh đất cửu âm là gì? Đó là chỗ cho oan hồn bình thường huyển hóa hàng loạt thành lệ quỷ.
Diệp Dương Thành thầm hét trong lòng:
- Má ơi, nhặt được của quý!
Mặt ngoài Diệp Dương Thành nghiêm trang nói với nữ quỷ:
- Bây giờ ta có cách cho nàng rời khỏi đây, sau này có thể hoạt động tự do, thậm chí nhập xác người khác, được sống lại.
- Ta...
Trong bụng Diệp Dương Thành có nhiều mưu mô không đợi nữ quỷ nói hết câu đã ngắt lời:
- Nhưng bây giờ còn chưa được.
Diệp Dương Thành cố ý gợi lòng tò mò của mảnh đất cửu âm:
- Ta giải quyết đám súc sinh kia trước, khi trở về sẽ tìm cách mang nàng đi. Nhớ ở lại đây đừng nhúc nhích lung tung.
- A...
Bất giác nữ quỷ bị Diệp Dương Thành nắm mũi dẫn đi, trong đầu ngơ ngác ậm ừ, tâm tình nàng cực kỳ phức tạp.
Nhập xác người khác sống lại? Có thể được không?
Nữ quỷ ngơ ngác suy nghĩ.
Nữ quỷ không nhận ra Diệp Dương Thành cố ý ngắt lời nàng là muốn để nàng suy nghĩ lung tung. Đặc biệt trước đó Diệp Dương Thành cho nữ quỷ một hy vọng rời khỏi chỗ quỷ quái này, thậm chí sống lại. Dưới tình huống đó con người còn suy nghĩ lan man chứ nói gì đến quỷ?
Diệp Dương Thành điều khiển con ong vàng cường hóa chung cực bay một vòng trong phòng, xác nhận trừ nữ quỷ ra không có quỷ hồn nào khác. Diệp Dương Thành hít một hơi, ý định đùa giỡn với nữ quỷ chớp mắt bị ném ra khỏi đầu óc, sát khí lạnh lẽo thay thế ý cười.
Beane, sĩ quan thượng úy thấy Torres thiếu tá chỉ hướng mình, hai người bất đắc dĩ đành xuống xe. Sĩ quan thượng úy, Beane đứng giữa mưa to kính quân lễ với Roberts trung tá, Torres thiếu tá.
Hai người lớn tiếng chào:
- Chào Roberts trung tá, Torres thiếu tá buổi trưa!
Thấy sĩ quan thượng úy, Beane xuống xe, hiếm khi tâm tình Roberts trung tá vui vẻ nên đùa với hai người:
- Nếu các người có hứng thú với xác chết thì vào thử xem?
Mặc dù câu đùa không vui chút nào.
Sĩ quan thượng úy, Beane rùng mình nghe Roberts trung tá nói.
Beane cười gượng:
- Có lẽ... Chúng ta thích hợp một mình giải quyết vấn đề sinh lý hơn...
Roberts trung tá, Torres thiếu tá, hai nam nhân da trắng khác sửng sốt nghe Beane nói, sau đó cười phá lên.
Torres thiếu tá gật đầu, nói:
- Vậy các người còn đứng đây làm gì?
Sĩ quan thượng úy, Beane bất đắc dĩ nhìn nhau một, hai người hành lễ với bốn người Torres thiếu tá rồi lên xe đi.
Cố tình lúc này Roberts trung tá ra vẻ bất đắc dĩ nói sau lưng sĩ quan thượng úy, Beane:
- Bốn người chúng ta chỉ có ba chiếc xe, có phải hơi thiếu chỗ?
Beane, sĩ quan thượng úy đang mở cửa xe bỗng chốc cứng người, vô cùng bất đắc dĩ hít sâu sau đó mỉm cười.
Beane ngoái đầu nói:
- Nếu Roberts trung tá không ngại thì hãy lái chiếc xe này...
Roberts trung tá bí hiểm nhìn Beane:
- A? Vậy còn các người thì sao?
Roberts trung tá híp mắt nhìn trời đổ mưa ngày càng lớn, tỏ vẻ lấy lmà lạ nhìn sĩ quan thượng úy, Beane.
Roberts trung tá hỏi:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn rèn luyện trong thời tiết quái quỷ này?
Beane không biết gã đã làm gì đắc tội Roberts trung tá, nhưng gã hiểu rõ rằng điều duy nhất gã có thể làm đó là nhún nhường, hết sức nhẫn nhịn.
Beane gượng ép nặn ra nụ cười, gật đầu, nói:
- Vâng thưa Roberts trung tá, ta nghĩ chúng ta nên rèn luyện một phen, có lẽ chạy việt dã trong thời tiết thế này cũng là kiểu rèn luyện không tệ.